Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vết thương sau gáy Lương Huyên không dài lắm, bởi vì vết khâu mà phải cạo mất một mảng tóc nhỏ, sau khi tháo chỉ vẫn để lại vết sẹo chưa kết vảy. Lưu Phàm nhìn vết sẹo ấy liên tục hỏi bác sĩ xem sau này tóc anh còn dài ra được không. Bác sĩ trả lời rất thận trọng: Trên lý thuyết thì không thể.

Thế là Lưu Phàm mặt chau mày ủ thu dọn đồ đạc, thỉnh thoảng lại thở dài.

Lương Huyên an ủi, “Mẹ, không phải bác sĩ nói còn có thể dài ra sao? Mẹ đừng gấp gáp.”

Lưu Phàm vốn đang khom lưng gấp quần áo, nghe xong liền ngồi dậy nói, “Cái này có mọc ra không chẳng ai dám chắc. Còn cả đầu của con nữa, ai biết có di chứng gì không.” Lưu Phàm vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lý Dật Sơ, sau đó chỉ vào Lương Huyên, “Nếu không vì đầu con bị thương thì nhất định trước hết mẹ phải đánh con một trận cho con nhớ kỹ. Ở trường học không lo học, lại đi trêu chọc mấy đứa vớ va vớ vẩn, gây chuyện thị phi.”

Lý Dật Sơ vẫn ngồi tại chỗ sắp xếp đồ đạc, làm bộ như không hiểu những lời chỉ cây dâu mắng cây hòe của Lưu Phàm, những gì cần hỏi bà thì vẫn mỉm cười đến hỏi như mọi khi.

Lương Huyên biết mẹ mình vẫn luôn kìm nén lửa giận trong lòng. Quan tâm quá ắt sẽ loạn, nhìn con ruột nằm viện cha mẹ nào cũng không cảm thấy vui nổi, giận chó đánh mèo lên người Lý Dật Sơ coi như là bình thường. Dù sao phần lớn con người đều không thể xem xét hết mọi thứ, chỉ có thể xử trí theo cảm tính.

Mọi người cùng nhau về nhà. Lương Huyên lấy quần áo của mình trong túi ra treo vào tủ, phát hiện áo ngủ của Lý Dật Sơ cũng nhét vào túi mình nên anh cầm áo ngủ đến gõ cửa phòng cậu. Lý Dật Sơ đang đứng lên giường với lấy chiếc hộp giầy trên tủ quần áo thì nghe tiếng Lương Huyên bước vào.

Lương Huyên đứng bên giường, nhìn bức chân dung nửa bên mặt vẫn còn nằm dưới gối Lý Dật Sơ, trong lòng lập tức khó chịu. Anh dứt khoát rút bức vẽ kia ra nói với cậu, “Cái này anh tịch thu.”

Lý Dật Sơ, “Tại sao?”

Ngôn từ của Lương Huyên rất chính nghĩa, “Bây giờ em vẫn còn nhỏ, học tập là chính, không nên nghĩ bảy tưởng tám gì đó.”

Lý Dật Sơ vốn tưởng anh nhận ra người trong tranh là ai, chẳng còn sức lực phản bác, “Em vẽ chơi thôi, cũng đâu phải muốn làm gì…”

Lương Huyên, “Em còn muốn làm gì?”

Lý Dật Sơ thầm nghĩ, em chỉ muốn lấy ra ngắm mỗi ngày trước khi ngủ, cũng đâu phải lấy làm việc gì không dám nói ra ngoài. Cậu lầm bầm trong miệng nên anh không nghe rõ ràng.

Lương Huyên cúi người xuống nhìn Lý Dật Sơ từ dưới chân lên tới đỉnh đầu, cảm thấy dáng vẻ của cậu hiện giờ so với mọi khi quả thực như hai người khác nhau, vừa e lệ vừa gầy yếu, giống như bị người khác bắt nạt mà không dám phản kháng.

Lương Huyên vỗ vỗ đầu cậu, “Được rồi, anh chỉ lấy một bức vẽ của em thôi. Nếu em thật sự yêu thích thì chờ thi đại học xong anh sẽ mua poster quảng cáo cho em, ha?”

Lý Dật Sơ nhìn thẳng vào người đối diện, “Poster quảng cáo?”

Lương Huyên nhìn bức tranh, “Đúng vậy, chẳng lẽ đây không phải là chân dung của minh tinh nào sao?”

Lý Dật Sơ bật cười, “Anh đừng có tự luyến như vậy được không hahahaha…”

Cười xong mới thấy hơi sai sai, Lý Dật Sơ bưng kín miệng mình thật nhanh. Mịe, thực là ngu hết mức mà, vốn Lương Huyên còn không biết, giờ thì chưa đánh đã khai rồi!

Lương Huyên sửng sốt vài giây, chờ đến khi anh phản ứng được ‘tự luyến’ là ý gì thì Lý Dật Sơ đã cầm áo ngủ chạy vào buồng tắm. Lương Huyên nắm tờ giấy kia muốn cười nhưng lại cảm thấy quá huênh hoang, khóe miệng nhếch lên như không, đầu ngón tay vừa chạm vào đường nét bức tranh thì sự ngọt ngào liền lan tràn khắp toàn thân.

Có điều nếu đã vậy thì anh càng muốn tịch thu tấm chân dung này.

Lương Huyên xin nghỉ bảy ngày, bài tập trên bàn học còn cao hơn chồng sách một nửa. Hứa Phán đã giúp anh phân thành từng môn đặt chung một chỗ. Lương Huyên cầm lấy quyển vở bài tập thầy cô mới phát gần nhất, những thứ còn lại thì giữ đó khi nào có thời gian lại lấy ra làm tiếp. Việc học của anh luôn chú trọng hiệu suất chứ không sử dụng chiến thuật biển đề*, thêm vào đó thành tích anh trước giờ luôn ưu tú nên giáo viên cũng rất ít khi can thiệp vào phương pháp học tập của anh. Chỉ có điều kiến thức mới quá nhiều, vì muốn lớp trọng điểm nhanh chóng bước vào giai đoạn ôn tập nên nhà trường còn đẩy nhanh tiến độ học tập kiến thức mới. Theo cách học năm lớp 11 thì mỗi khi giảng một chương mới sẽ có thêm một ngày ôn tập củng cố, hiện tại thời gian một ngày này cũng bị bớt đi, bài tập phát ra học sinh phải tự mình lo luyện tập.

* 题海战术 – chiến thuật biển đề:  từ này có nghĩa rộng là đạt được thắng lợi nhờ số lượng, mà không phải chất lượng.

Bảy ngày, đủ cho các thầy cô dạy xong một phần năm nội dung chương trình lớp 12.

Lương Huyên vốn mỗi đêm muộn nhất là mười một giờ lên giường ngủ, nhưng vì muốn nhanh chóng đuổi kịp tiến độ của giáo viên nên chỉ có thể thức đêm đọc sách. Lý Dật Sơ có thói quen trước khi ngủ sẽ dán lỗ tai lên mặt vách ngăn nghe ngóng âm thanh sát vách một chút. Vách gỗ này không hề có khả năng cách âm, bình thường lúc cậu bò lên giường thì Lương Huyên đã ngủ mất nên kề tai lên cũng không nghe thấy gì. Vậy mà hôm nay cậu lại nghe được tiếng lật sách ngoài ý muốn. Lý Dật Sơ ngồi dựa vào tường, gõ gõ vách ngăn nói, “Lương Huyên, anh còn đang học sao?”

Lương Huyên, “Ừm.”

Lý Dật Sơ, “Đầu anh vừa cắt chỉ, phải nghỉ sớm một chút.”

Lương Huyên đặt bút xuống ra khỏi phòng mình vào phòng Lý Dật Sơ. Cậu đang ngồi xếp bằng trên giường, Lương Huyên tiến tới ấn nhẹ lên hai bên đầu gối cậu, dùng tư thế mặt đối mặt nói, “Sáng mai nhớ gọi anh dậy.”

Lý Dật Sơ thấy bộ dáng anh nghiêm túc vậy còn tưởng anh muốn nói chuyện quan trọng gì, kết quả chỉ nói một câu như thế mà còn cố ý chạy đến phòng mình, phản ứng chậm mất nửa nhịp, “Ồ… Anh ngồi trong phòng mình nói không được sao.”

Lương Huyên cười khẽ, “Muốn nhìn em một chút.”

Lý Dật Sơ nhíu mày, “Lớn lên thế nào?”

Lương Huyên lấy tay kéo nhẹ má Lý Dật Sơ ra hai bên, “Không tệ, mang theo ra ngoài cũng có thể khiến anh nở mặt.”

Lý Dật Sơ phì cười đánh tay anh, “Cút đi.”

Hai người đang đùa giỡn thì đột nhiên nghe tiếng Lưu Phàm, “Tiểu Huyên, sao con còn chưa ngủ?”

Có lẽ là có tật giật mình, hai người vốn không có hành động gì quá đáng nhưng vẫn dịch ra tạo khoảng cách. Lý Dật Sơ nhảy xuống giường mở cửa, lúc nhìn thấy Lưu Phàm liền hoảng hốt viện cớ, “Dì Lưu, Lương Huyên anh ấy, anh ấy đang giảng bài cho con.”

Lưu Phàm không vui nói, “Mấy giờ rồi mà còn giảng bài, ngày mai có đi học không? Dật Sơ, không phải dì muốn nói con, Lương Huyên nó mới từ bệnh viện về, con không đau lòng cho nó chứ dì thì đau đó.”

Lương Huyên bước lên kéo Lý Dật Sơ ra sau lưng mình, nhìn Lưu Phàm nói, “Mẹ, con không ngủ được nên sang nhìn một chút, Dật Sơ còn khuyên con đi ngủ đây.”

Lưu Phàm lười nghe anh giải thích, đẩy anh về phòng dặn dò, “Buổi tối con ngủ nhớ nằm nghiêng, đừng động đến vết thương, nghỉ ngơi thật tốt mới nhanh lành lại. Vốn có cả đống bài tập không lo bù lại cho nhanh, vài ngày nữa thi thử con sẽ biết tay.”

Lương Huyên quay lại phòng mình, ngồi trên giường gõ gõ vách ngăn nhưng không nghe thấy hồi âm. Anh biết Lý Dật Sơ chưa ngủ, có thể là không muốn phiền đến giấc ngủ của anh nên cậu mới không trả lời.

Lương Huyên cúi đầu than một tiếng. Có vài lời anh cứ nghĩ mình không cần nói nhưng Lý Dật Sơ đều hiểu, nhưng giờ phút này anh cảm thấy nhất định phải nói ra, cho dù không thể bộc lộ rõ tâm ý mình thì cũng phải khiến cậu yên tâm.

“Dật Sơ, anh đã nghĩ về tương lai rồi. Chúng ta đến nơi khác học đại học rồi làm việc, sống cùng với nhau. Nếu như thời cơ chín mùi, sau khi tốt nghiệp đại học có thể giải thích tất cả cho ba mẹ anh, còn nếu chưa tới thì cứ từ từ. Nói chung chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau thì những thứ khác chẳng còn gì đáng sợ. Em cũng có suy nghĩ giống anh, đúng không?”

Lý Dật Sơ nhìn vách ngăn, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng ước ao, cười nhẹ nói, “Đúng.”

Cậu biết tương lai có bao nhiêu khó khăn, không kể tới người ngoài, cha mẹ Lương Huyên chính là hố sâu mãi mãi không bước qua nổi. Chú Lương có lẽ chỉ bắt hai đứa tách ra, còn dì Lưu, bà đặt tất cả hy vọng cả đời mình lên người Lương Huyên, nếu sau này bà biết Lý Dật Sơ đã dẫn anh vào con đường không có lối về, sợ rằng sẽ có cả ý nghĩ muốn đem cậu đi thiên đao vạn quả. Cho nên hiện giờ dù Lưu Phàm có đối xử với cậu thế nào, bởi vì hổ thẹn trong lòng nên những e ngại, oan ức và tức giận đan xen như khi còn bé rốt cuộc đều biến mất.

Hiếm có khi Lương Trường Bình ăn sáng ở nhà, Lưu Phàm cố tình làm món há cảo chiên mà ông thích ăn nhất, thế là món cháo sền sệt mọi khi giờ có thêm há cảo chiên mềm nhũn cháy xém. Dù đã sinh hoạt mười năm ở Lương gia nhưng Lý Dật Sơ vẫn rất khó thích ứng với mấy món ăn sáng này như cũ, Có lẽ là thói quen ăn uống lúc bé ảnh hưởng quá sâu tới cậu, mấy năm nay cậu không có cách nào yêu nổi cơm nước “chân thật” của Lương gia. Ví dụ như, cậu quen ăn cơm tẻ từng hạt rõ ràng kèm theo canh, cháo phải hơi lỏng chút, mì sợi cũng cần nước hầm, có điều những thứ đó chỉ do cậu tình cờ nhớ lại mà thôi. Có lần cậu còn hoài nghi không biết có phải đời trước mình chết khát hay không, đời này ăn cơm nhất định cần có đủ nước, bằng không nuốt xuống cũng phải dùng sức.



Há cảo chiên

Nhưng mà bây giờ với Lý Dật Sơ mà nói, có cơm ăn đã phải cảm ơn ông trời, đâu còn tâm tư xét xem thứ gì ngon.

Lưu Phàm bỏ thêm cho mỗi đứa trẻ một cái trứng chiên, nhìn bọn họ nói, “Kỳ thi lần một có phải sớm hơn không?”

Lý Dật Sơ, “Dạ, tuần thứ năm sẽ kiểm tra.”

Lưu Phàm thở dài, “Tiểu Huyên con có soạn lại bài hết chưa? Có bị bỏ quá xa không?”

Lương Huyên, “Bây giờ còn chưa dám khẳng định nhưng quả thực kém hơn nhiều lắm. Có điều chỉ là kỳ thi thử mà thôi, mẹ đừng quá lo lắng.”

Lương Trường Bình liếc anh một cái, “Sao mẹ con có thể không lo lắng được? Ba đã nói với con rồi, hàng năm trường học đều có vài suất tự tuyển sinh vào đại học, con vốn là ván đã đóng thuyền thế mà lại đột nhiên vào viện, thành tích cũng không biết có bị ảnh hưởng không, nhà trường thể nào cũng sẽ xem xét tình hình để xác định lại.”

Lý Dật Sơ, “Tự tuyển sinh không phải đều do nhà trường dựa theo thành tích từ trước đến giờ của học sinh để chọn sao ạ? Lần thi thử này đâu thể nói lên điều gì.”

Lương Trường Bình, “Hơn nửa năm học chỉ có tổng cộng hai kỳ thi thử lớn, lần sau là vào tháng 12, lúc đó các học sinh được tự tuyển sinh đã phải báo danh rồi, con nói cuộc thi lần này có quan trọng không? Kỳ thi hàng tháng nhà trường tổ chức không thể xem như một lần khảo sát tiêu chuẩn.”

Lương Huyên bình tĩnh nói, “Cho dù thật sự không giành được tiêu chuẩn lần này thì con sẽ tự mình thi.”

“Hừ.” Lưu Phàm gắp cho con trai một miếng há cảo, giả vờ giận dữ, “Con đừng nói mạnh miệng, thi đại học không thể so với mọi khi.”

Lương Huyên thả bát đũa xuống, “Biết rồi, mọi người cứ yên tâm đi.”

Lý Dật Sơ cũng gác đũa về phòng lấy cặp sách, cùng Lương Huyên đi xuống lầu.

Cậu bước sau lưng Lương Huyên, nhìn vết sẹo trên gáy anh hỏi, “Vết thương còn đau không?”

Lương Huyên, “Tình cờ đụng vào mới đau.”

Lý Dật Sơ cắn cắn môi hỏi tiếp, “Vậy đầu có đau không?”

“Không đau.” Lương Huyên xoay người nhìn Lý Dật Sơ hỏi, “Hôm nay em sao vậy? Quan tâm đầu anh đến thế.”

Lý Dật Sơ than thở dắt xe đạp ra, mặt ủ mày ê nói, “Nếu như vì cái này mà anh không nhận được suất tự tuyển sinh thì… Ôi!”

Lương Huyên vò đầu cậu, “Đừng ngốc, đó là bọn họ dọa anh sợ thôi, tốt xấu gì ba anh cũng là giáo viên trong trường, nói thêm vài lời hay giúp anh giành lấy tiêu chuẩn này cũng không khó.”

Lý Dật Sơ lập tức nói, “Sao có thể, chú Lương căn bản sẽ không làm những chuyện như vậy.”

Lương Huyên nở nụ cười, “Nếu như anh thật sự không giành được, em nói xem ông ấy có làm không.”

Lý Dật Sơ vẫn không yên tâm nổi, cậu hiểu rõ chú Lương, ông sẽ không làm những chuyện như lấy việc công lo việc tư như vậy. Lương Huyên nói thế hơn nửa là để an ủi cậu thôi.

Sau giờ ôn bài buổi sáng, Lý Dật Sơ lấy sách toán ra chờ cô giáo vào lớp. Lớp số sáu và lớp trọng điểm học chung một cô giáo số học, cô giáo này có chức danh đặc biệt cao, trình độ giảng bài cũng rất tốt. Lý Dật Sơ nhìn cô đột nhiên lóe lên một ý. Số lượng giáo viên khối 12 có hạn, thầy cô lớp trọng điểm không chỉ dạy một lớp, ví dụ như cô giáo số học sẽ dạy lớp trọng điểm cùng lớp số bốn, số sáu, còn các thầy cô môn khác cũng phân đều ra các lớp phổ thông. Tiến độ giảng bài ở lớp trọng điểm rất nhanh nhưng lớp phổ thông lại chậm hơn hẳn. Rất nhiều kiến thức lớp Lương Huyên đã học qua mà lớp phổ thông còn chưa giảng đến.

Lý Dật Sơ vừa nghe giảng vừa chép ví dụ cô nói vào vở, sau khi hết tiết liền đi tìm giáo viên giả vờ để lấy giấy xin nghỉ tiết. Cậu muốn đến tiệm mua một cây bút ghi âm. Giá tiền của thứ này tỉ lệ thuận với chất lượng, ông chủ giới thiệu cho Lý Dật Sơ mấy loại, cậu liền chọn cái tốt nhất rồi cò kè mặt cả với chủ quán, cuối cùng đồng ý với giá hơn 200 đồng. Tiếc là trên người cậu không mang nhiều tiền như vậy, chẳng còn cách nào đành phải đến chỗ bà chủ tiệm hay lấy hàng lúc trước để vay tiền đặt cọc.

Sau khi về trường Lý Dật Sơ liền đến phòng giáo viên xem bảng sắp xếp lớp học, chép hết mọi lịch của lớp Lương Huyên dù là môn nào thầy nào, sau đó thừa dịp ăn trưa mang đồ uống đến nhờ vả bạn học ngồi bàn đầu giúp mình ghi âm, tiện thể ghi nhớ luôn các bài tập thầy cô nói. Chép xong một tiết cậu liền chạy lên lấy máy lại rồi chạy sang phòng học khác.

Cứ ghi chép mỗi môn như vậy suốt hai ngày, rốt cuộc cũng đuổi kịp tiến độ lớp trọng điểm lúc trước. Lý Dật Sơ sửa sang xong vở ghi chép, tranh thủ trước giờ tự học buổi tối đến lớp Lương Huyên tìm anh.

Hai người mới vừa cùng nhau ăn cơm tối, Lương Huyên còn tưởng cậu có chuyện gì gấp, ngồi trong lớp nghe bạn học bảo Lý Dật Sơ có việc tìm mình lập tức thả bút xuống chạy ra ngoài. Lý Dật Sơ đưa bút ghi âm và vở cho Lương Huyên, “Đây là mấy môn học và ví dụ mẫu thầy cô đưa ra trên lớp trong lúc anh nghỉ học, so với việc tự anh đọc sách chắc sẽ nhanh hơn.”

Lương Huyên chưa từng thấy bút ghi âm, tiện tay mở công tắc nghe được giọng nói quen thuộc truyền tới, anh mới ý thức được đây là thứ gì, cũng như Lý Dật Sơ đã làm gì vì mình. Lương Huyên nhất thời nghẹn lời, “Em…”

“Tiếc là anh học quá tốt nên em không dạy nổi, nếu không cũng chẳng cần cách này.” Lý Dật Sơ mỉm cười, “Em đi đây.”

Lương Huyên bất đắc dĩ nhìn bóng lưng cậu, nửa ngày sau mới lẩm bẩm nói, “Đồ ngốc.”

Lương Huyên về chỗ ngồi lật vở ghi chép của Lý Dật Sơ ra xem. Cậu chép lại những ví dụ theo trình tự giảng bài của giáo viên, các loại đề khó sẽ được ghi chú đầy đủ, các đề thường thấy thì chỉ ghi “Bài này giống trong sách giáo khoa trang mấy số mấy”. Lương Huyên vốn nghĩ rằng với trình độ của Lý Dật Sơ thì không thể nào phân loại đề chính xác được, nào ngờ trong vở phân chẳng sai chút nào, những bài đánh dấu toàn là trọng điểm, Lương Huyên nhìn sơ qua đã thấy tốn rất nhiều công sức.

Đây là do Lý Dật Sơ mời thần thánh phương nào đến giúp đỡ?

Hai người tự học buổi tối xong, Lương Huyên vốn định đưa Lý Dật Sơ đi ăn chút gì theo thói quen từ lâu, cậu lại bảo thời gian ít ỏi nên về nhà học bài, vì vậy Lương Huyên đành mua hai bát canh đem theo, treo lên tay lái đạp về nhà.

Hai người về đến nhà lại bất ngờ phát hiện Lưu Phàm còn chưa ngủ. Lên cấp ba bọn họ bắt đầu phải tự học buổi tối, Lưu Phàm không thể thức muộn nên bình thường sẽ không cố chờ hai người về nhà, trừ khi có chuyện gì muốn nói. Lưu Phàm thấy Lương Huyên xách theo hai hộp cơm vào nhà liền hỏi, “Đây là cái gì?”

Lương Huyên, “À, con tự học xong cảm thấy hơi đói bụng nên cùng Dật Sơ đi mua chút đồ ăn.”

Lưu Phàm mở hộp cơm ra nhìn canh trong đó, bất mãn nói, “Quán ăn này đúng là không có tâm, một bát canh đêm được mấy cục thịt? Không được, áp lực lớp 12 của hai con rất lớn, sau này mẹ sẽ làm bữa ăn khuya cho các con.”

Lương Huyên vội vàng nói, “Không cần đâu mẹ, chúng con ăn ở ngoài cũng giống vậy. Sao giờ mẹ còn chưa ngủ?”

Lưu Phàm vỗ đầu một cái, “Aida xem trí nhớ của mẹ này. Hôm nay mẹ đến bệnh viện tìm bác sĩ kê thuốc để giúp vết khâu của con khép lại nhanh hơn chút, tiện thể còn mua thêm một ít thuốc bổ não. Sau này con và Dật Sơ mỗi ngày uống một lọ.”

Lý Dật Sơ cười nói, “Con không cần đâu dì Lưu.”

“Mặc kệ có cần hay không, uống chút cũng đâu hỏng chỗ nào đúng không? Nếu con có thêm chút sức lực thì biết đâu sau này có thể thi trường tốt hơn một chút.” Lưu Phàm cười khanh khách nói, ánh mắt kiêu ngạo liếc nhìn Lương Huyên, “Còn con tiểu Huyên, hạt giống danh giá không được để lần bị thương này làm cho hỏng mất đó.”

Lương Huyên đặt canh lên bàn ăn, nhìn mẹ nói, “Mẹ cũng đừng quá nôn nóng, vẫn còn thời gian.”

Lưu Phàm nhìn hai bát canh kia, “Không được, ngày mai nói ba con đi mua cái lò vi sóng, sau này cơm tối mẹ sẽ nấu nhiều một chút, các con về cứ dùng lò vi sóng hâm lại mà ăn. Đồ ăn bên ngoài sao có thể sạch sẽ như đồ ở nhà.”

Lương Huyên thấy không ngăn nổi chỉ đành đáp ứng, sau đó hối mẹ mình nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.

Tự tuyển sinh (自主招生的): từ này tui không biết dịch sao cho đúng, đại loại là mấy học sinh giỏi nhất trường sẽ được thi đại học trước, gồm hai phần là thi viết và phỏng vấn. Ai biết rõ hơn thì nói cho tui biết với nhaaa ❤
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.