Chiều cuối tuần, Lâm Dục Thư tới trại an dưỡng.
Từ khi đột quỵ đến nay, Chu Hiền vẫn ở đây phục hồi chức năng, ban đầu nửa người bên trái liệt, nói cũng không lưu loát, nhưng giờ đã có thể chống gậy đi đường.
“Thầy.” Lâm Dục Thư ngồi vào ghế bên ban công.
Lúc này Chu Hiền đang vừa phơi nắng, vừa đọc sách. Ông bỏ kính ra, đặt xuống bàn nhỏ: “Đến rồi à.”
“Thầy đang xem sách gì vậy?”
Chu Hiền lật trang bìa qua, là một tựa sách self-help best selling. Ông cười: “Trước kia chẳng bao giờ đọc loại sách này.”
Lâm Dục Thư biết, trước kia giá sách của Chu Hiền trên giá phần lớn là sách về các án lệ thu mua sát nhập, nhưng cũng không biết có phải do sinh bệnh nặng hay không, ông giờ đã dời trọng tâm đời mình vào việc sinh hoạt.
“Trò gần đây thế nào? Công việc còn thuận lợi chứ?”
“Cũng tàm tạm ạ.” trước mặt thầy mình, Lâm Dục Thư không cố ý nói lời dễ nghe, chỉ có gì khai nấy, “Mấy vụ đầu tư hợp tác đều không ổn lắm, thành tích quý 3 chưa tốt.”
“Trò không theo sát bọn họ sao?”
“Em nhiều việc quá,” Lâm Dục Thư có chút bất đắc dĩ nói, “thành ra không thể theo sát nổi.”
“Em sẽ điều chỉnh.” Lâm Dục Thư dừng một chút, lại nói, “Dạo gần đây em tiếp xúc với Tống Khải Minh, hắn...”
“Cậu ta làm sao? Khiến trò đau đầu sao?”
Chu Hiền hiểu rõ từng thành viên nhà họ Thiệu hơn cả Lâm Dục Thư. Y chỉ cần nhắc tới Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-phanh-dia/2855738/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.