Lâm Dục Thư tập trung xem báo cáo, mãi đến khi điện thoại rung không ngừng. 
Tống Khải Minh: Sao chưa về? 
Tống Khải Minh: Ốc Ốc tức giận. jpg 
Nhìn tin nhắn, Lâm Dục Thư lúc này mới nhớ ra Tống Khải Minh đang ở nhà chờ mình. Nhìn đồng hồ, đã qua 8 giờ tối, chỉ lát nữa bảo vệ sẽ cắt điện, cũng nên về nhà rồi.  
Lâm Dục Thư: Về ngay đây 
Giờ này không kẹt xe, mười phút đồng hồ sau, Lâm Dục Thư đã tới nhà. Y thay quần áo, chọn một bình rượu đỏ. Chuông cửa lúc này vang lên. 
“Nếm thử đi,” Tống Khải Minh đứng ngoài cửa, tay bưng một cái đĩa khổng lồ, “Tôi làm pizza.” 
Lâm Dục Thư hơi kinh ngạc: “Anh còn biết nấu ăn?” 
“Không.” Dép lê của hai người còn chưa đổi lại như cũ, Tống Khải Minh theo thói quen xỏ dép nhà mình, bưng đĩa tới phòng khách, đặt lên cái bàn trà đang lộn xộn đủ loại báo cáo, “Tôi thử làm làm, pizza thịt băm cá.” 
Lâm Dục Thư: “…” 
Lâm Dục Thư xếp bằng ngồi cạnh hắn: “Nước Ý sẽ tử hình anh.”(*) 
(*) Nói trêu như vậy vì Pizza xuất phát từ nước Ý 
“Không đâu.” Tống Khải Minh đưa một miếng cho Lâm Dục Thư, “Tôi là người Trung Quốc, bọn họ sẽ tha thứ.” 
Cũng không biết hắn kiếm đâu ra sự tự tin này. 
Lâm Dục Thư cắn thử một miệng, vừa mặn vừa khét, quả nhiên là ẩm thực hắc ám. Y tỉnh bở trả lại miếng pizza, nhấp một ngụm rượu vang xem như súc miệng. Tống Khải Minh cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-phanh-dia/2855737/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.