Lâm Dục Thư ở nhà nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau liền đến tham gia lễ truy điệu.
“Chuyện của trò thầy đã nghe nói.”
Trong một góc đại sảnh, Chu Hiền ngồi ở trên xe lăn, lẳng lặng nói.
Tống Khải Minh ra sân bay đón bố mẹ, Lâm Dục Thư không có gì làm, vừa lúc có thể cùng thầy trò chuyện.
“Có người nói xấu đến tai thầy sao?” Lâm Dục Thư nhìn đám đồng nghiệp bận rộn tới lui, tự giễu nói.
“Trò cảm thấy còn ai vào đây?” Chu Hiền nghiêng đầu, hỏi.
Lâm Dục Thư trong lòng thót lên, vẻ mặt ngưng trọng. Chu Hiền lại nói: “Là Thiệu Chấn Bang.”
Quả nhiên cũng chỉ có thể là ông cụ nói.
Trong ảnh thờ, Thiệu Chấn Bang mặc tây trang thẳng thớm, mái tóc chải vuốt tỉ mỉ, hòa ái tươi cười khiến người ta cảm thấy như cụ vẫn chưa đi, phảng phất như thể có thể bước ra từ trong ảnh bất cứ lúc nào.
“Thực xin lỗi, thầy.” Lâm Dục Thư cũng không biết nói sao, hơi cúi đầu xuống như là học trò đã làm sai chuyện gì.
“Trò không có lỗi gì với thầy.” Chu Hiền mười ngón đan nhau, tùy ý đáp nói, “Chính trò lựa chọn, tự mình chịu trách nhiệm được là được.”
“Vâng.” Lâm Dục Thư nhẹ giọng đáp.
“Có điều, đã đến nước này mà trò vẫn còn lưu tại Vĩnh Tinh, thầy thực ngạc nhiên.”
“Trò đã tính từ chức,” Lâm Dục Thư nói, “Nhưng còn do dự.”
“Là bởi vì thằng bé họ Tống kia sao?”
Dù mối quan hệ của họ đã xem như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-phanh-dia/2855650/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.