Chung Hi cảm thấy sức hấp dẫn của bản thân liên tiếp gặp thất bại* khi đứng trước Giang Khác Chi, chẳng lẽ vào ban đêm cô biến thành hồ ly tinh lấy dương bổ âm của anh hay sao?
*Nguyên văn là “gặp Waterloo”: một trận chiến xảy ra vào năm 1815, các thế hệ sau này dùng Waterloo để ví von với những thất bại lớn.
Giang Khác Chi liếc cô một cái, chẳng có bất kì ý kiến nào về mạch não đang nhảy loạn của cô.
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Giang Khác Chi lạnh lùng nói, anh dùng chính câu nói của cô để đáp trả cô. “Tôi phải ngủ bên ngoài hang để bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát tình hình.”
Mới vừa đến một nơi xa lạ, tất cả mọi thứ ở nơi này đối với anh mà nói đều không thể lường được, còn cả rừng sâu núi thẳm này, cũng không biết có dã thú nào tới đây không nữa, ngủ trong hang động chỉ làm giảm đi sự cảnh giác mà thôi.
Nhưng những lời này anh không định nói cho Chung Hi nghe, những thứ này chỉ càng làm cho nỗi sợ hãi của cô tăng thêm, mà với tư cách là người đồng hành duy nhất trong hoàn cảnh này, anh sẽ trở thành người chịu đựng nỗi sợ đó.
Sau khi Chung Hi nhận được câu trả lời thì liền “Ồ” một hơi dài, câu trả lời này tạm chấp nhận được. Có điều lời nào cũng cứ như nặn kem đánh răng, tới cuối cùng mới nói rõ ràng được hay sao.
“Vậy tôi ngủ nửa buổi, nửa buổi sau tôi thức trông chừng cho. Anh không cần bởi vì tôi là con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-cau-treo/259260/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.