Giang Khác Chi cầm lấy cây đèn pin, dẫn cô đi theo một hướng.
Chung Hi bây giờ mới phát hiện, nơi đây còn có một cái hang động cũng không lớn lắm.
“Bên trong có khi nào có cái thi thể đã thối rữa gì đó hay không?” Chung Hi nhỏ giọng hỏi, nghe theo bản năng dính sát bên cạnh Giang Khác Chi.
“Không biết nữa.” Cơ thể Giang Khác Chi vô cùng căng thẳng.
Anh đi vào cửa hang động, lấy một chai nước và một mẩu bánh mì lúa mạch từ trong túi ra.
“Ăn đi.” Anh đặt chúng trên cái túi giấy rồi đưa qua.
Chung Hi để lộ vẻ kinh ngạc, “Không phải là anh vừa quay lại thuyền lấy đồ đấy chứ.”
Giang Khác Chi lắc lắc đầu, lúc nhảy xuống thuyền anh đã để chúng trên thuyền cứu hộ, chỉ là lúc đó Chung Hi cứ la lối ồn ào không chịu đi xuống, căn bản là không hề để ý đến thôi.
Nhìn chai nước suối cùng với miếng bánh mì, Chung Hi chưa từng cảm thấy hình tượng của Giang Khác Chi lại vĩ đại đến như vậy.
Cô do dự một lát, rồi chia miếng bánh mì ở trong tay ra thành hai phần, sau đó đưa một nửa cho Giang Khác Chi.
“Anh không ăn à?”
Giang Khác Chi lắc lắc đầu, “Tôi không có thói quen ăn cơm tối, cô ăn đi.”
Chung Hi “Ừm” một tiếng, bắt đầu gặm bánh mì, khó ăn thì cũng có chút khó ăn đấy, nhưng ăn no thì mới có sức, cô đã vừa lòng thỏa ý rồi.
Có điều nửa phần bánh mì kia cô vẫn chưa ăn, cũng không biết còn bị kẹt lại nơi quỷ quái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-cau-treo/259259/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.