Bác sĩ chích cho Tiểu Nhâm một mũi thuốc, Tiểu Nhâm khóc tan nát cõi lòng. Hạ Thụ đau lòng vẫn luôn ôm con ở trong phòng đi tới đi lui. Nhâm Nghị đứng ở một bên không nói một lời nhìn chằm chằm hai cha con. 
Nhớ lời nói vừa rồi của anh, Hạ Thụ thấp thỏm bất an, không biết anh sẽ làm cái gì. 
Mãi đến khi Tiểu Nhâm hết sốt, ba người mới đi ra khỏi bệnh viện. 
Hạ Thụ ôm Tiểu Nhâm muốn về nhà, Nhâm Nghị lại kéo cậu lên xe. Tay anh dùng sức rất mạnh, Hạ Thụ không khỏi sợ sệt. Cậu vẫn luôn sợ Nhâm Nghị tức giận, thói quen này đến bây giờ cũng không thay đổi, mỗi lần Nhâm Nghị phát hỏa, cậu cũng không nhịn được, mọi chuyện đều nghe lời anh. 
Ngồi ở trong xe, Hạ Thụ đau đầu hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?” 
Nhâm Nghị thấp giọng nói: “Về nhà.” 
Về nhà hai chữ làm viền mắt Hạ Thụ toả nhiệt, rốt cuộc nói không ra lời. 
Tài xế lần thứ hai nhìn thấy Hạ Thụ, đối với thân phận Hạ Thụ càng thêm hiếu kỳ. 
Tiểu Nhâm trốn ở trong lồng ngực Hạ Thụ còn thút tha thút thít, lại không nhịn được tò mò nhìn Nhâm Nghị, bé nho nhỏ kêu một tiếng: “Chú ơi…” 
Nhâm Nghị không hề trả lời, ngay cả nhìn cũng không nhìn bé một cái. 
Không nhận được đáp lại, Tiểu Nhâm thất lạc cuối đầu, oan ức xẹp xẹp miệng. 
Hạ Thụ đau lòng hôn con trai một cái, Nhâm Nghị không thích con làm Hạ Thụ không nhịn được có chút mất mát. 
Tiểu Nhâm ngủ, bé mới vừa hạ sốt, khóc một hồi, thân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-lam-toi-khong-co-y-bo-tron/734575/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.