Hạ Thụ mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, cúi đầu xuống điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ lộ ra một chút oan ức, Nhâm Nghị nhìn đôi mắt của cậu, sau đó khẽ cười một tiếng, xoa xoa tóc của cậu: “Không đau, tiểu tử thúi.”
Lông mày Hạ Thụ vẫn hơi nhíu lại không có buông ra, thần sắc thành kính mà nghiêm túc, ngón tay của cậu nhẵn nhụi, động tác xoa bóp của cậu như đang chế tác một mặt hàng mỹ nghệ tinh xảo. Nhâm Nghị nhìn mà trợn tròn mắt.
Tiếng cửa mở vang lên, một cô gái trẻ đi vào, cô gái kia nhìn thấy động tác của hai người không một chút kinh ngạc, như tập mãi thành quen. Cô thản nhiên liếc mắt một cái, để ba lô trên lưng xuống, cột tóc đi về phía nhà bếp.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.