Thiên Vĩ đã nhìn thấy tất cả, hai tay nắm chặt thành nấm đấm, anh ước người được đi cùng Uyển Chi là chính mình, người được cô trao trái tim của là chính mình.
Anh biết Uyển Chi vẫn còn tình cảm với Hoắc Trương, bởi vi mỗi khi đi bên anh cô vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định nhưng khi bên cạnh Hoắc Trương, cô dễ dàng bộc lộ tâm trạng cũng như điểm yếu của mình, cô luôn như vậy, luôn tự lừa dỗi bản thân.
Thiên Vĩ xoay người rời đi, hôm nay anh vốn có rất nhiều công việc nhưng sợ Uyển Chi đi tiệc về trễ sẽ nguy hiểm nên anh cố tình đến đây chờ cô, nào ngờ…
Thiên Vĩ không trở về tập đoàn, anh đến một quán bar gần đó mượn rượu giải sầu, anh uống từ ly này sang ly khác, uống đến nỗi bản thân chẳng còn chút ý thức nào cả.
“ Giám đốc… Giám đốc…”
Hoắc Trương đặt Uyển Chi lên giường, anh đắp chăn cho cô, bản thân đi vào phòng tắm, vệ sinh cơ thể, lúc bước ra anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, không che đậy được vật tượng chân, anh cầm theo một chiếc khăn, giúp Uyển Chi lau qua cơ thể, do tác dụng của rượu mà Uyển Chi ngủ khá say, chẳng còn biết trời trăng mây gió gì.
Sau khi lau người xong, Hoắc Trước ném chiếc khăn vào sọt quần áo, bản thân thản nhiên leo lên giưởng ngủ, anh ôm cô gái nhỏ vào lòng, hôn lên trán cô, Uyển Chi cũng rất ngoan, cô vòng tay đáp lại cái ôm của anh, vỗ vỗ lên lưng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-lam-dinh-menh/3377835/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.