——[1] Câu thơ trích trong bài “Khiển bi hoài kỳ II” của Nguyên Chẩn:
Dịch nghĩa: Biết nỗi đau khổ này ai cũng gặp.——
Ở nhà ba ngày này, ta như trở lại quãng thời gian còn chưa tiến cung. Mỗi ngày cùng mẫu thân trò chuyện, chờ đợi phụ thân bãi triều trở về nhà.Khi nhàn rỗi thì ở nhà chăm hoa làm cỏ, cũng có lúc cùng đại ca chơi cờ, cùng tam ca đấu võ mồm, để đại tẩu dạy ta thêu hoa, Hứa cô cô vì ta bận bịu đến mức đầu óc choáng váng. Cuộc sống mặc dù chỉ là những chuyệnvụn vặt ngày qua ngày lại, thế nhưng bên trong vụn vặt lại là sự tĩnhlặng yên bình, khiến cho ta hạnh phúc tựa như tìm được trân bảo đã mấtđi, làm cho ta không muốn buông tay. Dường như tất cả đều chưa từng thay đổi, ta tiến cung làm Hoàng hậu chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnhlại, ta vẫn là tiểu nữ hài trốn sau cánh chim bảo vệ của cha mẹ cùnghuynh trưởng, bên ngoài dẫu mưa to gió lớn hơn nữa, ta ở trong một gócđất trời nhỏ bé nhưng vẫn là một chốn đào nguyên tránh né tất cả hỗnloạn nhân gian.
Song hiện thực chung quy vẫn là hiện thực. Mẫu thân quay lưng về phía ta, âm thầm rơi lệ. Phụ thân và ca ca nhìn ta khe khẽ thở dài. Bên trong thưphòng không phân biệt ngày đêm vẫn đèn đuốc sáng rực, các vị phụ tá thân tín ra ra vào vào không biết bao nhiều lần, ta đều ghi nhớ tất cả. Đạitẩu Bảo Văn Tuệ tới từ danh y thế gia tại Bành Giang, Bảo gia tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-gia-hoang-hau/2410103/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.