Giao biểu cô cho Thượng Quan Bùi? Thực lòng, cho đến bây giờ, ý niệm này vẫn chưa từng xuất hiện trong đầu ta. Hiện tại tình thế căng thẳng như vậy, cho dù thế nào, ta cũng sẽ không lật tẩy một chuyện cực kì bất lợi đốivới Tư Đồ gia như thế trước mặt Thượng Quan Bùi. Cho dù ta cực kì thấtvọng đối với hành động của biểu cô, nhưng dù sao bà cũng là người nhàcủa ta. Khi Tư Đồ gia còn đối mặt với vô vàn gian khổ, tiền đồ tương lai còn mờ mịt, người trong nhà nhất định phải đoàn kết mới là thượng sách. Ta tiến lên phía trước, đặt tay lên vai biểu cô, giọng điệu không khỏinhu hòa hơn rất nhiều: “Biểu cô cô, nếu như con phải giao người choThượng Quan Bùi, có thể tới thẳng điện Triêu Dương, sao còn muốn phí lời ở nơi này”. Ta quay đầu ra hiệu cho Phùng cô cô cũng tiến lên: “Hôm nay con tới đây, mục đích duy nhất là muốn khuyên biểu cô cô một tiếng, nên thu tay lại đi! Bây giờ đã không còn giống như xưa nữa, người ngồi trên long ỷ kia không những không có hảo cảm đối với Tư Đồ gia chúng ta, màhơn thế nhìn tình cảnh bây giờ, hẳn là phải trừ bỏ chúng ta mới yên tâm. Đại yến quần thần tiết Trung thu lần trước, người cũng nghe thấy, hắntứ hôn cho nhị ca, không phải là vì muốn tìm lí do triệu nhị ca từ Mạcthành trở về sao? Trong tay nhị ca nắm trăm vạn binh quyền, là căn cơ tự vệ của Tư Đồ gia chúng ta. Một khi nhị ca rời Mạc thành về kinh, Thượng Quan Bùi rất có thể động thủ với chúng ta. Coi như chúng ta lấy bụngtiểu nhân đo lòng quân tử, Thượng Quan Bùi không có ý đồ này, nhưng gảtiểu muội của Đinh Phu nhân cho nhị ca, không thể nghi ngờ là cắm mộttai mắt bên người huynh ấy. Bất kể ở Mạc thành có gió thổi cỏ lay gì,con nghĩ Thượng Quan Bùi ở kinh thành sẽ biết ngay lập tức. Phụ thân đãcho người đi điều tra, có người nói Đinh Nghi này là một nữ tử xinh đẹpnhư hoa, tâm tư kín đáo, lưu lại bên cạnh nhị ca chắc chắn là một mầmhọa. Tiên sinh trướng phòng hãm hại cậu kia cũng có quan hệ với Đinhgia. Dựa vào điểm này, xem ra cả nhà Đinh Phu nhân đều đóng vai trò quan trọng, chúng ta không thể không đề phòng. Hiện tại Tư Đồ gia công caochấn chủ, Thượng Quan Bùi sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta như vậy.Vì thế ở thời điểm mẫn cảm này, biểu cô cô người không thể manh động,đánh rắn động cỏ. Bằng không chỉ sợ ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn,hơn nữa còn gây họa cho toàn tộc”. Ta nhẹ nhàng nói, vui mừng nhìn thấyvẻ áy náy dần dần hiện lên trên mặt biểu cô. “Ai, ta thật là, bị đố kịlàm cho mụ mị đầu óc, suýt chút nữa đã gây ra đại họa…” thanh âm biểu cô nghẹn ngào.
“Biểu cô cô, quên đi. Điện Từ Dương đốt cũng đã đốt rồi, chẳng qua chỉ là một cung điện mà thôi. Nhưng biểu cô cô người tuyệt đối không thể lại tínhchuyện trả thù hai mẫu tử bọn họ, ít nhất là trước khi chúng ta có thểđảm bảo phần thắng”. “Tại sao không ngay lập tức…” biểu cô làm động tácdùng đao cắt cổ, ý tứ trong lời nói hoàn toàn sáng tỏ.
Ta lắc đầu, tận lực đè thấp giọng nói: “Nếu như bây giờ khởi binh, vô cớxuất binh, thiên hạ không phục, đây là điều kiêng kị khi xuất quân chinh chiến. Hiện tại chúng ta chỉ có thể giấu tài mới có thể phản kích bấtngờ, đợi con sinh ra hoàng tử, thì chính là Thái tử danh chính ngônthuận của hoàng triều Thượng Quan, đến khi khởi binh lập Tân Đế, con cóthể làm Thái hậu buông rèm chấp chính, như vậy mới ngăn chặn được miệnglưỡi thế gian! Vì thế, người hiện tại nhất định phải nhẫn nại, chúng tađều phải nhẫn nại!”. “Xem ra ai gia thực sự là già rồi, nhưng cũng maylà Tư Đồ gia đã có người nối nghiệp”. Biểu cô thở dài nói, trong lời nói pha trộn sự bất đắc dĩ cùng vui mừng, khiến cho đáy lòng ta sinh ra cảm giác nghẹn ngào. “Biểu cô cô, con nghĩ lão nhân gia người vẫn nên vềđiện Trường Dương đi thôi. Nếu không phải tình huống đặc thù, ngườikhông cần phải trở về hoàng cung. Cuộc chiến lần này, người có thểtránh, thì nên tránh đi”. Ta nhỏ giọng đề nghị. Vào lúc này, càng im hơi lặng tiếng, càng dễ dàng hành động.
“Ừ, ta biết rồi. Vậy chuyện lần này con dự định xử lí ra sao?” Biểu cô cẩnthận từng chút một hỏi, e là trong lòng bà cũng đã hiểu mức độ gây trởngại của việc lần này. “Chuyện này, người không cần bận tâm nữa. Con sẽnghĩ biện pháp”. Ta nhẹ nhàng vỗ vai biểu cô, trấn an bà. Nhưng ngay lúc này, ta nghe thấy một thanh âm nho nhỏ dưới đáy lòng hỏi mình, ta thựcsự có thể nghĩ ra biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn này sao? Ta pháthiện ra Thượng Quan Bùi là một kẻ vô cùng trấn tĩnh, cho dù mẹ đẻ củahắn đang ngàn cân treo sợi tóc, hắn vẫn có thể ngày ngày lâm triều, đêmđêm ca múa, mỗi đêm đều đi tới tẩm cung các phi tần như thường, đươngnhiên ngoại trừ điện Chiêu Dương. Đại ca đưa tin tới, nói là thánh chỉtứ hôn cho nhị ca đã viết xong, bất kì lúc nào cũng có thể tuyên bốtrước mặt quần thần. Xem ra việc này đã không còn đường vãn hồi. Mànhững ngày gần đây lại phát sinh một chuyện, khiến cho phụ thân và huynh trưởng càng thêm bất an, cũng khiến ta bắt đầu một lần nữa quan sátngười nào đó trong hậu cung.
Mấy ngày trước, Binh bộ Thượng thư đương nhiệm Tống Tiệp Duẫn dâng tấu lêncầu Hoàng Đế phê duyệt cho hắn cáo lão về quê, đồng thời cũng nhiệt tình đề cử trưởng tử của Binh bộ Thượng thư tiền nhiệm Đinh Thiệu Phu, huynh trưởng cùng một mẹ với Đinh Phu nhân là Đinh Hữu Nam tiếp nhận vị trínày. Đinh Hữu Nam này trước kia đi theo đường thúc của Hoàng Đế, TươngDương Vương lăn lộn quan trường, tuy rằng uy danh không bằng nhị ca ta,nhưng phương pháp hành quân đánh trận cũng rất tốt. Lần này Tống TiệpDuẫn đề cử hắn tiếp nhận vị trí Binh bộ Thượng thư, một số đại thần lậptức phụ họa tán thành, như là đã sớm thương lượng từ trước. Phụ thân vàhuynh trưởng của ta tuy không tình nguyện, nhưng cũng không muốn phảnđối quá công khai, khiến người ta cho rằng Tư Đồ gia có tâm độc bá triều chính. Thánh chỉ bổ nhiệm Đinh Hữu Nam là Binh bộ Thượng thư và thánhchỉ tứ hôn cho nhị ca ta bố cáo thiên hạ cùng một lúc. Câu nói sau cùngcủa đại ca ta chính là “Đề phòng Đinh Phu nhân”. Nữ nhân này nhìn qua là kẻ bệnh tật triền miên, nhưng có thể không đơn giản giống như ta vẫnnghĩ. Nhà mẹ đẻ của nàng quật khởi trong thời gian ngắn ngủi, ngoại trừThượng Quan Bùi tận lực nâng đỡ, e rằng cũng là vì kết quả của nhiều năm trăm phương ngàn kế, tích cực chuẩn bị. Chẳng lẽ vị trí Hoàng hậu nàycủa ta nàng ta cũng muốn thay vào? Nhìn tình hình này hẳn là muốn nhổtận gốc Tư Đồ gia mới được.
Lời hứa hẹn của Thượng Quan Bùi đối với Đinh Phu nhân trong điện Hi Dươngta nghe trộm được ngày ấy lại vang vọng bên tai ta. “Ái thê, nàng khôngcần phải lo lắng. Nàng chỉ cần dưỡng thân thể cho tốt, thay ta nuôidưỡng một hài tử trắng trẻo mập mạp. Nếu như thần linh phù hộ, là mộttiểu hoàng tử, ta nhất định sẽ để nó làm Thái tử, tương lai kế thừa ngai vàng”. Thượng Quan Bùi! Đinh Phu nhân! Chúng ta cùng nhau chờ xem đi.Biểu cô hai ngày sau khởi hành trở về hành cung điện Trường Dương, cũngbáo lại với Hoàng thượng, vì thân thể không tốt, cộng thêm lần này phảichịu đựng sự kinh hãi không nhỏ, trong thời gian ngắn sẽ không trở lạihoàng cung. Thượng Quan Bùi đương nhiên vui vẻ tiễn bà đi, vì thế cũngkhông nói nhiều lời níu giữ. Mà ta cũng quyết định một ngày rảnh rỗi nào đó, sớm tới cung Cảnh Thu thăm Mạc Phu nhân đã bị giam lỏng nhiều ngày. Mạc Phu nhân hẳn là một điểm yếu của Thượng Quan Bùi, vậy trước tiên ra tay từ chỗ bà ta đi.
Cung Cảnh Thu là nơi giam giữ các đời phế phi, có không ít phi tử bất hạnhbởi vì không chịu đựng được cuộc sống sau khi bị phế, tự kết liễu trongcung Cảnh Thu, vì thế nên mọi người đều lén truyền nhau rằng trong cungCảnh Thu âm khí nặng, oán hận tích tụ quá sâu, là nơi rất không may mắn. Thậm chí còn có một số cung nhân nói rằng thường nghe thấy tiếng khócnghẹn ngào truyền ra từ cung Cảnh Thu lúc nửa đêm, khiến người ta càngthêm kinh sợ tránh xa nơi này. Chấp sự cô cô của cung Cảnh Thu là một nữ nhân rất hung hãn, phong cách làm việc của bà nổi danh là lãnh khốc vôtình, muốn ở dưới tay bà ta có được nửa ngày sống dễ chịu, không thểnghi ngờ là tranh ăn với hổ. Tuy rằng nghe được rất nhiều lời đồn vềcung Cảnh Thu, nhưng ta chưa từng tự mình đặt chân tới đó. Hôm nay làlần đầu tiên ta tới, nhìn thấy xung quanh vắng vẻ lạnh lẽo vẫn khiến takhông kịp chuẩn bị. Không có một bóng người, lá khô trải dài từ đìnhviện ra phía ngoài càng làm tăng thêm cảm giác âm u đáng sợ, mạng nhệngiăng đầy dưới mái hiên và lan can phủ kín bụi bặm khiến cho tâm tìnhcủa ta không tự chủ được mà suy sụp. “Ai, nơi này thực sự không phải làchỗ cho người ở”. Hứa cô cô ở phía sau nhỏ giọng nói thầm.
Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu ta, nơi này chính nơi Thượng QuanBùi và Mạc Phu nhân trải qua mười tám năm cơ cực. Thượng Quan Bùi vừasinh ra đã phải trưởng thành, đều là vì sống trong hoàn cảnh như vậy,cuộc sống đó rốt cuộc là như thế nào đây? Một người từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực như ta không thể tưởng tượng được, cũng không muốntưởng tượng. Đột nhiên, một con chó đen to lớn hung mãnh từ cửa hôngchạy ra, nhe răng trợn mắt nhào về phía ta. Ta hoảng sợ lùi lại, khôngtự chủ được khẽ kêu lên một tiếng. May là Tôn Tham tướng đã chạy tới,làm bộ muốn nhấc chân đá. Con chó thấy tình thế không ổn, bỗng nhiêndừng bước, nhưng vẫn hướng về phía ta sủa không ngừng. “Nương. Ai nha,sáng sớm đã quấy nhiễu mộng đẹp của nương!” tiếng nữ nhân bực tức truyền đến từ bên trong, chốc lát sau, cửa phòng cọt kẹt một tiếng mở ra. Trần cô cô mặc áo đơn, vừa đi vừa ngáp dài. “Trần cô cô, ngươi dám làm càn!Nhìn thấy Hoàng hậu nương nương còn không mau quỳ xuống hành lễ!” Hứa cô cô lớn tiếng khiển trách.
Tiếng quát này khiến Trần cô cô nhất thời tỉnh táo không ít, ba chân bốn cẳng xuống thang, tiện tay vỗ vỗ con chó đen kia, nó liền ngoan ngoãn trởlại bên trong. “Tiểu nhân không biết Hoàng hậu nương nương giá lâm,không tới nghênh giá, thực sự đáng chết. Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Bà len lén ngước mắt lên nhìn thoáng quata, sau đó ngay lập tức cúi đầu ra vẻ phục tùng. Ta không muốn tính toán nhiều cùng bà ta: “Đứng lên đi. Bổn cung cố ý đến thăm Mạc Phu nhân một chút”. “A, cái đồ đê tiện” chợt phát hiện ra mình lỡ lời, Trần cô côlập tức cải chính nói: “Mạc Phu nhân đang ở Tây điện nghỉ ngơi. Nươngnương trước hết tới chính điện dùng trà, nô tì lập tức gọi nàng tới”. Bà ta cười lấy lòng nói. “Không cần, bổn cung qua đó là được. Ngươi dẫnđường đi”. “Chuyện này…” chỉ thấy Trần cô cô lộ vẻ khó xử: “Tây điện âm u ẩm ướt, nương nương phượng thể quý giá, làm sao có thể tới đó. Vẫn nênđể cho nô tì gọi nàng tới chính điện đi”. Giọng nói của bà ta rõ ràng hạ thấp xuống. “Vậy ngươi là Hoàng hậu hay bổn cung là Hoàng hậu?” Ngữ khí của ta bắt đầu ác liệt: “Vậy ngươi nói cho bổn cung phải làm sao?”.
Trên trán Trần cô cô đã đầy mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Nô tì không dám.Nương nương, mời đi bên này”. Nói xong, bà ta khom người dùng tay rahiệu mời, đi trước dẫn đường. Gặp cảnh tượng thảm đạm vừa rồi, ta chorằng sẽ không còn bị Tây điện đổ nát làm giật mình. Thế nhưng ta vẫn sai rồi. Tây điện so với tưởng tượng của ta còn bết bát hơn, một phiến gỗcho ra dáng cánh cửa cũng không có, giấy dán cửa sổ đã rách gần hết. Ánh mặt trời bên ngoài tựa như cũng không muốn bước vào trong điện, tuyrằng cửa mở rộng, nhưng bên trong vẫn rất âm u. Ta không khỏi nổi giận:“Không phải để cho các ngươi hầu hạ sao? Tại sao lại để Mạc Phu nhân ởnơi như thế này?”.
“Cái này… Đây là nơi trước kia Mạc Phu nhân từng ở. Vì thế…” Trần cô cô sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh.
“Cái gì?!” Trong lòng ta chỉ có kinh hãi, trước kia từng ở? Lẽ nào đây chính là nơi Mạc Phu nhân và Thượng Quan Bùi đã sống suốt mười tám năm sao?Hiện tại ta cũng có thể cảm nhận được phần nào nguyên do vì sao hận ýcủa Thượng Quan Bùi đối với Tư Đồ gia lại sâu như thế. “Các ngươi đềului ra đi. Bổn cung muốn nói chuyện riêng với Mạc Phu nhân”. Ta giaophó. Bước vào Tây điện, mùi ẩm mốc đậm đặc cùng mùi hôi thối của thùngphân lập tức phả vào mặt. Ánh sáng trong phòng rất ít, chỉ có khoảngkhông gian cách cửa mấy trượng là có chút ánh sáng, xa hơn một chút thìkhông còn nhìn rõ. Ta nhìn qua bốn phía, không có một bóng người, tronglòng không khỏi có chút cảm giác sợ hãi. “Mạc Phu nhân” ta lên tiếng gọi tên bà ta. Vẫn không có ai đáp lại. Ta chậm rãi xuyên qua Tây điện, đivề hướng vườn hoa nhỏ phía sau, tay phải nắm chặt chủy thủ bên trong tay áo. Tuy rằng đã vào cuối thu, nhưng ta bởi vì căng thẳng mà vẫn đổ đầymồ hôi, lớp áo bên trong dính chặt vào lưng. Đi một lát, trong lúc lơđãng, hậu hoa viên đã hiện ra trước mặt. Tây điện âm u đối lập với ánhsáng mặt trời rực rỡ bên ngoài, khiến cho ta tức thời không mở mắt được. Ở bên cạnh lối vào hoa viên nghỉ chân một lát, mới có dịp cẩn thận quan sát nơi này. Hoa viên không lớn, hơi nhỏ một chút, nhưng được thu xếprất gọn gàng, sạch sẽ. Một góc hoa viên có một giàn hoa tử đằng. Tuyrằng đã vào cuối thu, nhưng lá tử đằng vẫn rất xum xuê, ánh mặt trờixuyên qua khe hở giữa những kẽ lá, in lên mặt đất những cái bóng layđộng. Gió thu thỉnh thoảng lướt qua, lá tử đằng màu vàng theo gió chậmrãi bay xuống, tựa như một con bướm vàng vỗ cánh bay. Dưới giàn hoa đặtmột chiếc ghế đá, một người phụ nữ ngồi trên đó, ngước mắt nhìn lên giàn hoa, đưa tay muốn tiếp lá tử đằng rơi xuống. Bà ta quay lưng về phíata, khiến ta không biết bà ta có phải Mạc Phu nhân hay không, nên thửlên tiếng gọi: “Mạc Phu nhân”.
Người phụ nữ kia nghe thấy tiếng gọi thì sững người, từ từ xoay người lại,nhìn thấy ta, cũng không có vẻ gì là quá kinh ngạc, chỉ bình tĩnh nhìnta. Giữa chúng ta tuy chỉ cách nhau chừng mười trượng, nhưng dường nhưxa đến vô cùng, hai người cứ như vậy đối mặt, không người nào nguyện ýđi bước chân đầu tiên. Đối diện với ta một lát, bà ta rốt cục chậm rãiđứng dậy, sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống: “Nương nương tới là để tiễn nô tìra đi sao?” thanh âm của bà nhẹ tới mức dường như có thể bị gió nhấnchìm. “Hãy bình thân, Mạc Phu nhân. Hôm nay bổn cung không lấy thân phận Hoàng hậu tới, mà là lấy thân phận thê tử của con trai ngươi tới, ngươi đứng lên nói chuyện đi”. Ta giơ tay ra hiệu cho bà ta đứng lên, nhưngbà ta vẫn quỳ ở đó như mọc rễ, không nhúc nhích. Ta cũng mặc kệ, đithẳng tới dưới giàn hoa tử đằng, thưởng thức vẻ đẹp của loài thực vậtsinh trưởng tươi tốt này. “Tử đằng này là ngươi trồng?”. Nói tới hoa tửđằng, hai mắt Mạc Phu nhân đột nhiên sáng bừng: “Vâng, là thần thiếptrồng, Bùi nhi thích nhất là hoa tử đằng, giống với phụ hoàng của nó”.Trên gương mặt bà ta có những mảnh vàng vụn do ánh mặt trời chói mắtchiếu vào, lấp ló có một cảm giác ý vị đặc biệt. Ta không khỏi bất đắcdĩ mỉm cười, nhìn quen mỹ nhân của Tư Đồ gia chúng ta, lại cảm thấy MạcPhu nhân này có một kiểu mỹ lệ khác. Nếu để cho biểu cô biết được, cònkhông biết sẽ làm ra hành động điên cuồng gì. Nghe được bà ta nhu tìnhvạn chủng nhắc tới Tiên Hoàng, trong lòng ta cũng không khỏi hiếu kỳ.“Năm đó ngươi và Tiên Hoàng…”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, bên tai ta tràn ngập tiếng xào xạc của lá tửđằng. Ta cúi người đỡ Mạc Phu nhân dậy, bóng dáng của hai người bị sắclá vàng óng ánh rợp trời bao phủ, yên tĩnh và an bình. Khi ta bước rakhỏi Tây điện, đã là một canh giờ sau. Hứa cô cô nhìn thấy ta, lập tứcra hiệu cho cung nữ ở phía sau ta giương lọng che lên, che khuất ánh mặt trời. Ta xoay người về phía Hứa cô cô, giao phó: “Đêm nay bổn cung bẩmbáo lại với Hoàng thượng, sáng sớm ngày mai, ngươi cho người đưa Mạc Phu nhân về điện Phần Dương đi”. “Hả?” Hứa cô cô không hiểu, hai hàng lôngmày nhíu chặt. Nhưng ta đã sớm rời bước ra ngoài, cung Cảnh Thu này thực sự là không phải nơi cho người ở. Ta nhè nhẹ vuốt vật trong ống tay áo, không phải thanh chủy thủ lạnh lẽo, mà là một khối mỹ ngọc ấm áp. Ngóncái của ta khẽ lướt qua dòng chữ khắc nổi trên mặt ngọc, trong lòng vẫncòn nguyên vẹn cảm giác khiếp sợ ban nãy khi nhìn thấy khối ngọc này.Trên ngọc bội có bảy chữ do Tiên Đế tự tay khắc: “Lưỡng tình nhược thịcửu trường thì”. Nhìn thấy câu này mà giật mình, ta đương nhiên biết câu thơ này nằm trong bài: “Thước kiều tiên” của Tần Quán. Câu đầy đủ là:“Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ”[1].
——[1] Hai câu thơ trích trong bài “Thước kiều tiên” của Tần Quán:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]