Đặng Khắc Hữu cúp điện thoại rồi mới nhận ra sự tồn tại của Cảnh Táp, nhấpmột ngụm trà cho thấm giọng, nói: “Sao cháu lại tới đây, viết bản kiểmđiểm xong chưa?” 
Cảnh Táp đổ mồ hôi, hoàn toàn quên khuấy mất, vội vàng lảng sang chuyệnkhác, “Trước tiên chú đừng hỏi chuyện kiểm điểm, cháu có manh mối tộiphạm rồi!” 
Đặng Khắc Hữu nhướng mày, “Đã nói không cho phép cháu nhúng tay vào vụ ánnày rồi mà? Mau đi viết bản kiểm điểm ngay, đừng có gây rối nữa!” Sau đó ông quay sang nói với Tào Chấn, “Trời vừa sáng thì cậu đến Báo đenngay, dù nói gì cũng phải mời người về cho bằng được, vụ này không thểkéo dài hơn!” 
Tào Chấn gật đầu, “Cháu biết rồi.” 
Anh quay sang Cảnh Táp, “A Cảnh, anh nhớ em có một người bạn cũng ở trong Báo đen phải không?” 
Bỗng Cảnh Táp thấy nhức đầu, chẳng phải đang vạch áo cho người xem lưng hay sao? 
Đặng Khắc Hữu nghe xong, đập bàn một phát, “Thế thì tốt quá, Tiểu Cảnh, cháu cũng đi chung đi, bất kể bằng cách nào cũng phải mang được người về,bảo bạn cháu giúp cho một tay, người quen dễ làm việc hơn.” 
Cảnh Táp nghĩ, cái gì mà người quen dễ làm việc chứ, người quen này chính là nhân vật mà mọi người đang muốn tìm đấy. 
Cô vội vàng nói, “Cục trưởng, dù gì chú cũng phải nghe manh mối của cháu một chút chứ.” 
“Cháu thì có manh mối gì! Chuyện với truyền thông vẫn còn chưa xong đâu!” 
Cảnh Táp phồng má không phục, thở phì phò nhìn Tào Chấn. 
Tào Chấn cười nói, “Cục trưởng, dù gì thì vẫn còn sớm, cứ nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-di-hi-den/86976/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.