Sự huy hoàng của thành điện ảnh Bắc Kinh đã lôi kéo sự phát triển của cảmột vùng nội thành, ăn uống, giải trí, du lịch, đầy đủ mọi thứ. Nhưng vì sự tràn lan của đám diễn viên quần chúng, nơi đây cũng biến thành‘thiên đường của người lười biếng, khu giải trí của kẻ điên và thế giớicủa đám côn đồ’. 
Thật ra bọn họ cũng biết muốn nổi tiếng thì phải vất vả thế nào, biết rất rõ bản thân mình cách xa sự nổi tiếng kia không chỉ một vạn dặm, thế nhưng vẫn vừa theo đuổi điên dại, vừa sống cuộc đời biếng nhác. Chuyện diễnviên quần chúng có thể kiếm một vạn một giờ như truyện cổ tích đượctruyền miệng qua bao người, chưa thấy người thật bao giờ. ‘Thành điệnảnh + Diễn viên quần chúng’, cái tổ hợp này đã khiến bao người ôm hoàibão tràn đầy tin tưởng mà đạp lên đất này, cũng khiến bao nhân sĩ chíkhí té ngựa rầm rầm. 
Vì nhiều người đã quên mất rằng, diễn viên quần chúng, chỉ là một công việc, không phải giấc mộng. 
Kế Hiếu Nam và Vệ Bảo vội vàng đi tới, chen qua một bầy diễn viên quầnchúng rồi mới tìm được Cảnh Bất Mị đang bị kẹt trong đám đông. Ba ngườivừa gặp nhau, vội vội vàng vàng tìm một nhà hàng nào đó ngồi xuống. 
Cảnh Bất Mị phụ trách gọi đồ ăn, Kế Hiếu Nam phụ trách báo cáo ‘chuyện lớn’ cho Vệ Bảo. 
Bánh nhân thịt, gà Đông dương hầm, thịt nướng mơ khô, hoành thánh, mì vắt, bánh củ cải, chè đậu hũ, và một chục chai bia lạnh. (Đây đều là những món ăn nhậu bình thường) 
Nhân viên đã mang đồ ăn lên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-di-hi-den/86972/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.