Lúc Hiểu Hiểu nhìn thấy ảnh ở mặt trái gối ôm thì cảm thấy cả người khôngổn, nháy mắt, khuôn mặt nhỏ xíu đỏ ửng, ném gối qua một bên, cứ như nólà củ khoai nóng bỏng tay, nhắm chặt mắt lại.
“Nhất định mình nhìn lầm, nhất định nhìn lầm rồi!” Cô lặp đi lặp lại những câu này.
Một lúc sau, Hiểu Hiểu khẽ mở một con mắt, nhìn trộm.
Bức hình kia lại lấp la lấp lánh như muốn đâm mù mắt cô.
Tên khốn khiếp này! Dù gì thì mặt trước cũng còn quần áo, thế mà mặt saulại chẳng mặc gì ngoài cái quần con, lại còn tạo dáng như nhau, trên làn da màu lúa mạch trơn loáng có lấm tấm mấy giọt nước, trông như vừa tắmxong. Người ta hay nói quân tử như ngọc, ngọc trong như nước; còn anh thì ngược lại, để cả người mình ươn ướt hấp dẫn.
Hiểu Hiểu hung hăng ném gối xuống đất, đang định giẫm hai chân lên cho hảgiận thì thấy ‘Khang Hi’ trên mặt đất đang cười lười biếng. Đó là nụcười hấp dẫn cuốn hút, khiến người khác say mê. Cứ như trong không gianrực rỡ ánh nắng, có một miếng nam châm đang hấp dẫn tầm mắt cô, bàn chân xinh đẹp cứ thế mà khựng lại trong không trung.
“Đồ khốn!” Cô nhỏ giọng mắng, lại thấy ‘ai đó’ nằm trên đất tội nghiệp, đỏ mặt nhặt nó lên.
Không thể nhìn nổi mặt đằng sau chút nào, mặt trước thì còn có thể miễn cưỡng.
Đột nhiên cô nhận ra trên gối ôm, trừ hình của Khang Hi, ở góc trái còn có chữ.
Mặt trước có mặc quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-di-hi-den/1913830/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.