Đã qua giữa trưa, thời điểm mặt trời chói chang gay gắt nhất, nay thànhnắng ấm ban chiều, không bức bối như khi mặt trời mọc, cũng chẳng lạnhlẽo thê lương giống lúc mặt trời lặn. Có phần lãng đãng mộng mơ, độ ấmrất thích hợp. 
Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh cửa sổ trong phòng làm việc, vừa nhấm nháp đồ ăn vặt mà Khang Hi làm cho, vừa lặng lẽ hưởng thụ nắng ấm, thoải mái dễ chịuhơn mặt trời ban trưa nhiều. Cô thích cái sự ảm đạm của ráng chiều nàyhơn cả, có chút biếng nhác, khiến tinh thần và thể xác được thả lỏng.Hiểu Hiểu dựa người vào tường, chầm chậm nhắm mắt, tìm hương thơm như có như không xen lẫn trong nắng. 
Hiếm khi nào cô lại ngủ gật như vậy, thế nhưng gần đây luôn ăn rất no, không kiềm được, chỉ muốn chợp mắt một lúc. 
Thế nhưng đang định chìm vào mộng đẹp thì có tiếng gọi lớn, phá tan khoảng thời gian thư thái ban chiều này. 
“Hiểu Hiểu!” 
Cảnh Táp chống nạng, dù tập tễnh nhưng bước đi rất nhanh, lóc ca lóc cóc xông thẳng vào. 
Hiểu Hiểu mở mắt, hồi phục tư duy nhạy bén minh mẫn của mình. 
“Sao cậu không ngoan ngoãn ở trong bệnh viện đi? Ào ào như thế không sợ ngã chỏng vó lên à?” 
Cảnh Táp đặt nạng qua một bên, đặt mông ngồi xuống salon, lấy tay làm quạt.Có lẽ vì đi vội, bên ngoài lại nóng bức nên mặt bị phơi nắng đến đỏbừng. 
“Không phải cậu bảo có tin gì thì để tớ đến thông báo à?” Vừa nhận được tàiliệu Tiểu Lý điều tra được là cô vội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-di-hi-den/1913805/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.