Với sinh viên mà nói, đi ăn không phải để nói chuyện tình cảm mà tiếp nhậntinh khí đất trời mới quan trọng, và cần chú ý nhất là lợi ích thiếtthực. Không chỉ thu nạp văn hóa ẩm thực của mọi nơi trên thế giới màphải nhiều thật nhiều mới tốt. 
Thế nên, những quầy thức ăn vỉa hè quanh trường đại học là nơi thích hợp để chi tiền ăn uống nhất. 
Rời khỏi đại học Khôn Hoa bằng cửa sau, rẽ vào một con đường hơi hẹp là tới ngay khu phố nhỏ rất nhộn nhịp nọ. Bên trái là những quầy nho nhỏ rấtdễ thương, bán quần áo, trang sức, mấy thứ đồ lặt vặt, còn có cả đồ công nghệ, trước quầy bày đủ thứ hàng hóa la liệt, trông như chợ bán sỉ. Bên phải lại là dãy bán đồ ăn, trà sữa, hàu chiên, trùng biển đông lạnh, gà chiên xù, chả ngũ vị, đậu hũ thúi, cái gì cũng có. Mùi thơm bay tớikhiến người ta phải nhễu nước miếng. 
Tề Cách Cách đi trước, giới thiệu những tinh túy của con đường này với bộdạng cực kì kiêu ngạo, tay nắm chặt ví tiền của Khang Hi, khí phách chitiền, chỉ Mẫn Lệ Ảnh mua món này đến món khác. 
Hiểu Hiểu cầm xâu cá viên chiên cà-ri mà Cách Cách đã nhiệt liệt đề cử rằngđó là một trong những tinh hoa ở đây. Quả thật rất ngon, cô ăn uống vuivẻ. Còn Khang Hi phải mang khẩu trang để tránh tai mắt người khác nênchẳng hưởng thụ được gì, thế nhưng vẫn đang sướng âm ỉ như trước, nắmbàn tay nhỏ kia mới nguồn vui của anh. 
Đi bộ chừng hai mươi phút, Hiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-di-hi-den/1913803/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.