Nữ vương ở phía sau gọi với theo: "Châu, muội thật sự không có chút lưu luyến gì với nơi này sao?"
Ngồi trên lưng Tam Bính, ta quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của nàng ấy.
Ta cụp mắt xuống, nói bằng tiếng Tân La: "Xin lỗi."
Trong hơn một tháng ở đây, nữ vương luôn chiều theo ý ta, nói chuyện với ta bằng tiếng Hán.
Có lẽ nàng ấy cũng muốn nhân cơ hội này để cải thiện trình độ tiếng Hán của mình.
Tuy nhiên, tất cả thị nữ và thị vệ đều không hiểu tiếng Hán, nên ta cũng đã học được đôi chút những câu giao tiếp thông dụng hàng ngày bằng tiếng Tân La.
Nhiều năm sau, ta vẫn nhớ như in ánh trăng đêm hôm đó, nhớ khuôn mặt sáng như trăng của nữ vương Tân La.
Nàng ấy còn muốn đuổi theo, nhưng nam nhân bên cạnh đã khuyên can.
Đó là cửu phụ của nàng ấy, vị vua không ngai vàng của đất nước này.
Về sau nghe nói, nàng ấy đã c.h.ế.t trong một cuộc chiến loạn.
Vì không có con nối dõi nên ngôi vị đã rơi vào tay người cửu phụ.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
Thoát khỏi kinh thành, ta thở phào nhẹ nhõm, hỏi Tam Bính: "Tướng quân hiện đang ở đâu?"
Trong bóng tối, ta không nhìn rõ nét mặt của Tam Bính, nhưng dường như cảm nhận được một nỗi đau buồn ẩn chứa trong lời nói của hắn: "Tướng quân vẫn còn ở Hùng Tân."
"Chẳng phải chàng ấy phải áp giải quốc vương Đông Các và Bách Tế hồi quốc sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-chau-bui-that/3737064/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.