Kết quả là đêm đó, đang ngủ say, ta bỗng phát hiện trên giường mình có thêm một nam nhân.
Ta bỗng giật mình tỉnh giấc, hoảng hốt thốt lên một tiếng rồi lùi lại tận chân giường.
Lúc này mới nhận ra đây không phải là chiếc giường nhỏ hẹp trong cung.
Cái giường kia chỉ vừa đủ cho một người nằm, lại thấp lè tè, nên nhiều khi đang ngủ ta cứ vô thức lăn xuống đất.
Còn chỗ ta đang nằm đây hình như là một chiếc giường đất rộng rãi, trên giường có người đang ngủ say như chết.
Ta đã làm ầm ĩ cả lên mà người nọ vẫn không hề hay biết.
Nhìn kỹ, ta thấy người này có sống mũi cao thẳng, hàng lông mi vừa dài vừa dày, chẳng phải là tên Bùi Diệu đáng ghét kia sao?
Ta lay hắn, hắn không tỉnh. Ta gọi hắn, hắn vẫn chẳng có phản ứng gì.
Sốt ruột, ta đi tìm bút mực, rồi chấm đầy mực vào bút, quay lại viết lên mặt chàng.
Má trái thì viết: "Nữ vương Tân La ban tặng nam sủng".
Má phải thì viết: "Châu nhi Thượng Châu mong nhớ lang quân".
Còn trên trán thì viết một hàng chữ lớn: "Ngồi buồn trong thành".
Vừa viết xong, ta thấy những dòng chữ này có vẻ hơi quá đáng, đang định lau đi sửa lại thì bỗng nghe thấy giọng nói ngay bên tai: "Châu? Muội khỏe không?"
Ta giật mình mở mắt, thấy nữ vương Tân La đang ở ngay trước mặt, hơi thở ấm nóng phả vào mặt ta.
"Hình như muội đang bị sốt thì phải", nàng ấy bất ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-chau-bui-that/3737063/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.