Bùi Diệu ra vẻ muốn dàn xếp ổn thỏa, xua tay bảo bọn họ ngồi xuống, rồi cầm chén rượu lên, cảnh giác nói: "Chỉ ba chén này thôi, sau đó các ngươi không được làm ồn nữa."
Lũ người Đông Các chẳng để ý đến lời hắn: "Cứ uống là được, bớt lắm lời!"
Bùi Diệu cười bất đắc dĩ, ừng ực uống cạn ba chén rượu.
Nhìn Bùi Diệu lão luyện như vậy, ta thấy trong miệng chua chát, thầm nghĩ có lẽ hắn chỉ vì sống lâu ở biên ải nên không quen thuộc với quy củ nội trạch Trung Nguyên, chứ sao có thể là người chưa trải sự đời được?
Chỉ là ta tự mình đoán mò mà thôi.
Ta đang cúi đầu nghịch tóc, trước mặt bỗng xuất hiện một miếng thịt nướng.
Người Đông Các dùng lò than nướng thịt nai, thêm lá thơm, chấm gia vị mà ăn, mùi thơm giòn tan kia thật hấp dẫn.
Ta đẩy Bùi Diệu, ra hiệu hắn đừng đút cho ta, nhưng hắn vẫn kiên trì giơ tay, dùng mũi đao xiên thịt ý bảo ta ăn.
Không còn cách nào khác, ta đành mở miệng định cắn, nhưng hắn đột ngột rút đao lại, rồi quay đầu về phía ta. Miệng ta vốn định cắn miếng thịt, bất ngờ lại chạm vào môi hắn.
Ta kinh ngạc đến ngây người, đang định đẩy hắn ra thì hắn đã buông ta ra, rồi nhét vào miệng ta đang há hốc vì kinh ngạc một miếng thịt.
Thấy ta mặt mũi ngơ ngác, hắn cười lớn, một tay ôm lấy vai ta, ghé sát lại.
Gương mặt yêu nghiệt kia cũng vì hơi rượu mà ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-chau-bui-that/3737056/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.