Bùi Diệu cứng người, vội vàng che màn trướng lại, cau mày suỵt một tiếng, tay nắm chặt dây buộc màn, một lúc lâu sau mới nói: "Vẫn chưa phải lúc."
Đêm tân hôn không chịu đến, bây giờ cũng không phải lúc, vậy khi nào mới là lúc?
Ta kéo chặt y phục, ôm lấy người lăn sang một bên nhắm mắt dưỡng thần, lười nói chuyện với hắn.
Thấy ta không để ý đến mình, hắn lại ngồi sát bên cạnh ta, im lặng một lúc, rồi mới kéo tay áo ta: "Khuê danh của nàng, là gọi là Hiểu Châu phải không?"
Ta ừ một tiếng, không mở mắt.
"Có tên gọi ở nhà không?"
Ta khựng lại: "Sao chàng lại hỏi vậy?"
Bùi Diệu có chút giật mình vì giọng điệu không vui của ta: "Không thể nói sao?"
Ta quay đầu đi không thèm nhìn hắn: "Tên gọi ở nhà của ta là Trệ Nhi." (Trệ là lợn sề á)
Cứ cười đi, cứ cười thoải mái đi, tên của ta gọi tới gọi lui, đều không thoát khỏi liên quan đến con heo.
Cha mẹ lúc đầu thấy ta là đứa trẻ sinh non, sợ khó nuôi, nên đặt tên xấu, sau này đến cả tên thật cũng gọi là "Tiểu Trư", có thể nói là từ nhỏ đã bị cười đến lớn.
"Vậy tên giả nàng dùng khi ra ngoài là gì?"
Bùi Diệu vậy mà không cười, vẫn tiếp tục hỏi.
Ta len lén quay đầu nhìn chàng một cái, rồi lại nhanh chóng quay về: "Mộ Dung Châu."
Tổ tiên ta vốn có chút huyết thống Tiên Ti, giả làm người Mộ Dung Tiên Ti sa cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-chau-bui-that/3737055/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.