Ta cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Tam nương biết rồi."
Lúc này Hoàng thượng giá lâm, thấy ta và cô mẫu đang chơi cờ, phất tay ý bảo chúng ta miễn lễ, còn hứng thú ngồi một bên xem.
Xem xem, bỗng nhiên cười nói: "Tam nương lại càng giống với lúc nhỏ của Oánh nương hơn cả Uyển nương, quả nhiên chất nữ giống cô."
Uyển nương, là Vĩnh Dương công chúa, Oánh nương, lại là khuê danh của cô mẫu ta.
Hoàng thượng vừa thốt lên câu nói này, ta liền cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, cố gắng cười gượng nói: "Công chúa Vĩnh Dương vừa mang vẻ đẹp của nương nương lại thêm sự cao quý của hoàng thượng, tự nhiên như thần tiên giáng trần. Dẫu Tam Nương có may mắn có vài phần giống cô mẫu, cũng tuyệt đối không thể so sánh với công chúa được."
Thánh nhân cười xòa, coi như bỏ qua chuyện này.
Cô mẫu khẽ nâng mi mắt, ánh mắt thấu hiểu nhìn hoàng thượng, khóe môi hơi cong lên. Sau khi kết thúc ván cờ này, bà cho phép ta rời khỏi cung.
Vừa bước ra khỏi cổng cung, cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm, quyết tâm sau này nếu không cần thiết sẽ không tùy ý tiến cung nữa.
Kết quả là vừa ra khỏi cổng cung, ám vệ mà Bùi Diệu để lại cho ta đã báo có người bám theo bọn ta.
Ta rẽ vào một con ngõ nhỏ, dặn ám vệ bố trí mai phục cẩn thận, sẵn sàng ứng phó. Nhưng khi cỗ xe ngựa đuổi sát chúng ta dừng lại, từ trên xe bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-chau-bui-that/3737049/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.