Ta nhìn hàm răng trắng bóng trên khuôn mặt đen nhẻm của Tam Bính, chỉ cảm thấy khó có thể diễn tả bằng lời: "Lang quân, thiếp nói người hầu hạ bên cạnh, là chỉ... loại hầu hạ đó."
Bùi Diệu đôi mắt xanh lam vô cùng ngây thơ: "Loại nào?"
Hắn.. thật sự không biết sao?
"Là loại Tam Bính tuyệt đối không thể nào làm được..."
Người Côn Lôn nghe được lời này, đột nhiên mở miệng: "Nương tử, Tam Bính có thể!"
Hả?
"Tam Bính biết rất nhiều, Tam Bính nhất định có thể hầu hạ lang quân thật tốt!"
Ngươi ngươi ngươi ngươi biết cái gì? Ngươi đừng tới đây!
Ta nhìn người Côn Lôn nhỏ bé gầy gò đen nhẻm như mực, lại nhìn Bùi Diệu phong thái vô song, bước một bước lên phía trước liền chắn trước người hắn.
Tam Bính nhìn thấy vẻ đề phòng trên mặt ta, vẻ mặt đầy tổn thương, nhưng vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, ngẩng cao cằm đầy kiêu hãnh, sải bước tiến lên, một tay liền cầm lấy giỏ đựng kim chỉ của ta.
Bên trong đó có một cái kéo, hắn sẽ không nghĩ quẩn muốn tự sát chứ?
"Tam Bính, chớ nên kích động..."
Kết quả người Côn Lôn nhìn cũng không nhìn cái kéo một cái, ngược lại lấy ra một mảnh vải vụn, một cây kim thêu, lại thành thạo kéo một sợi chỉ, xâu vào kim, kim chỉ thoăn thoắt, không bao lâu, liền thêu ra một đóa hoa nhỏ méo mó.
Bùi Diệu kinh ngạc đến mức há hốc mồm, đợi người Côn Lôn thêu xong đóa hoa rồi trưng ra, vỗ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-chau-bui-that/3737048/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.