🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cả người Chung Linh chẳng dám nhúc nhích,trong lòng bực bội nhưng chẳng thể nào vùng vẫy đẩy anh ra.Đến lúc này cô mới chợt nhận ra, mình thật sự rất sợ đánh mất người đàn ông này đến chừng nào.

Cô rất muốn hỏi anh tại sao anh lại để Phương Uyển Như chạm vào người anh, chẳng phải anh đã nói anh chỉ thuộc về riêng cô thôi sao.Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy,anh hết yêu cô rồi đúng không?

Tịch Duy An không biết Chung Linh đang nhìn anh với ánh mắt đau thương như thế nào,cho đến khi anh ngước mắt lên nhìn cô.

Anh sững sờ vài giây.

Chung Linh đang khóc.

Anh đã làm tổn thương cô rồi phải không?

Chỉ mới mấy ngày trước,anh và cô đều vui vẻ hạnh phúc bên nhau.Vậy mà mới đây lại bị chia rẽ bởi những con người luôn mang tâm địa xấu xa.Anh biết họ đang muốn cố ý gài bẫy anh và muốn chuyện hôn nhân của anh phải tan vỡ.

Mục đích Phương Uyển Như vào đây làm, có thể nói anh đã lườn trước được.Nhưng chuyện làm anh không thể ngờ, đó là hành động của cô ta quả thật quá nhanh.Anh còn tưởng phải đợi một thời gian nữa.

Thế mà....Chung Linh, vợ của anh đã đến đúng lúc.Khi cô mở cửa ra, có lẽ cô không biết rằng anh đã vui mừng đến cỡ nào.Nếu như khi nãy, không có cô,anh nghĩ mình sẽ mất bình tĩnh và vạch trần cô ta ngay.Anh không muốn mình làm vội vàng như thế.Kế hoạch ai là người bày ra, thì anh muốn gậy ông phải đập lưng ông.

Mắt Chung Linh đang nhắm chặt lại, trong lòng hồi hộp chờ sự tấn công từ anh.Nhưng lúc này cô cảm nhận được, có gì đó đang lướt nhẹ trên gương mặt của cô,hơi thở dày đặc đầy nam tính khiến cô giựt mình liền mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim hai người không ngừng đập mạnh.

Tịch Duy An nở một nụ cười ấm áp, hôn lên giọt nước mắt của cô.

"Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, việc kết hôn với em, chưa bao giờ anh cảm thấy hối hận".

Chung Linh nhìn anh,trong lòng có chút phân vân về câu nói ấy.Chẳng lẽ những lời hôm trước anh quên mình đã nói gì rồi sao.

Một lát sau,Chung Linh nghiên đầu không nhìn anh, lúc này cô mới mạnh mẽ nói.

"Anh nói cuộc hôn nhân này vớ vẩn, bây giờ lại nói không hối hận lấy tôi.Duy An, lời nói nào của anh mới là thật....Hay là Phương Uyển Như không đáp ứng nhu cầu thỏa mãn cho anh, nên anh mới đột ngột suy nghĩ lại."

Tịch Duy An chợt buông tay cô ra, rồi di chuyển xuống xoay gương mặt cô lại, nhìn chằm chằm vào cô,gắn giọng từng chữ.

"Em nói đúng.... Cô ta không làm cho anh hứng thú.Chỉ có em, có em mới khiến anh nảy sinh tình cảm".

Nói rồi,anh nắm lấy tay cô đi thẳng xuống dưới,chạm vào con quái thú đang dần to lớn,anh khàn giọng thì thầm vào tai cô.

"Khi nãy nó không hề ngẩng đầu lên vậy đâu em.....Chỉ vừa mới chạm em thôi, nó lại thức tỉnh rồi!"

Mặt Chung Linh đỏ bừng lên.Cô không ngờ giữa lúc anh và cô cãi nhau, anh lại bắt cô chạm vào cái thứ đó.

"Này....Đồ xấu xa...."

Cô muốn giựt tay ra, nhưng tên này lại càng ép chặt tay cô cầm thứ đó mạnh hơn.

Tịch Duy An thở gấp.

"Anh xấu xa sao....? Nhưng em quên rằng mình cũng thích nó ".

Chung Linh trừng mắt nhìn anh.Nhưng trong đầu cô bỗng dưng chợt suy nghĩ đến.Lúc nãy trên người anh chỉ quắn một chiếc khăn, Phương Uyển Như có khi nào đã chạm vào rồi không.

Tại sao cô nghĩ đến điều này,trong lòng chỉ muốn cho cô ta một trận?Dù không biết ai là người chủ động trước, nhưng cô sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.

Tịch Duy An thu lại dáng vẻ vừa rồi,anh lạnh lùng ngồi dậy.Chung Linh thấy anh rời khỏi, cô liền mừng thầm trong lòng như mình vừa thoát một kiếp nạn.

Anh cúi đầu xuống liếc mắt nhìn cô, cất giọng nói.

"Còn ngồi đó,đứng lên thay đồ cho Chủ Tịch mau lên."

Chung Linh còn cứ tưởng anh sẽ tha cho cô, nhưng không ngờ anh lại ức hiếp cô bằng cách khác.

Nghe anh nói xong,Chung Linh đứng lên sững sốt chỉ tay vào mình.

"Tôi thay đồ".

"Ừ.... Là em đấy, đã mang quần áo đến, thì cũng phải phục vụ anh.Mau lên, mặc quần áo vào cho anh".

Chung Linh đứng lên, trừng trừng nhìn anh với ánh mắt giận dữ, rồi sau đó bước đến cầm lấy túi đồ trên bàn chọi vào người anh, lớn giọng chửi mắng.

"Tịch Duy An,anh không có tay có chân sao? Tôi kết hôn với anh là để làm vợ, chứ không phải là một người giúp việc.Thay đồ cho anh sao.... Nằm mơ đi"



Dứt lời cô mặc kệ anh,xoay người đi ra.

"Nếu em không thay,anh bảo cô thư ký khi nãy vào đây thay giúp anh đó" .

Chung Linh chỉ đi vài bước,nghe câu nói đó của anh xong, cô nhanh chóng quay đầu lại.

Nhưng nhìn vào hình ảnh trước mặt, cô bất chợt hét lên.

"A.... Tại sao anh lại cởi chiếc khăn đó ra chứ?"

Cô vội vàng đưa tay che mắt mình lại, không nghĩ rằng anh đã không biết mắc cỡ đã tháo chiếc khăn đó ra và bây giờ cái thứ khiến cô phải khiếp sợ khi nãy lại được hiên ngang trình diện dưới ánh mắt của cô.

Không biết sáng nay cô ra đường chân trái hay chân phải, mà tại sao lại xui xẻo đến vậy.Mới sáng sớm gặp cái thứ xấu xa này, không biết tâm trạng của cô có thể bình thường làm việc cho đến hết ngày hôm nay hay không?

Tịch Duy An trần như nhộng bước đến gần cô,anh kéo tay đang che mắt của cô ra, một lần nữa ra lệnh.

"Mau thay đồ cho anh nhanh lên.... Nếu không em đừng hòng rời khỏi phòng này.Em muốn làm việc cùng anh đến tan làm, Tịch Duy An này cũng sẵn lòng"

Chung Linh cũng đành phải chịu thua, cuối cùng cô buộc lòng phải mặc đồ cho anh.Từ lúc mặc bắt đầu cho đến kết thúc,cô biết anh luôn nhìn chằm chằm vào cô, đến khi cô nhẹ nhàng thắt chiếc cà vạt vào cổ anh, thì cô mới chợt ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tịch Duy An im lặng nhìn cô,sau cùng lại không thể kiềm chế liền cúi đầu hôn lên môi cô.

Chung Linh nhất thời đứng bất động, tròn xoe đôi mắt nhìn anh.Nhưng chưa đầy vài giây, tay cô đã bất giác đưa lên ôm lấy anh,ngửa cổ đáp lại nụ hôn đầy nóng bỏng ấy.

Tịch Duy An ghì chặt lấy eo cô,anh hiểu rõ trong lòng mình đang có sự ham muốn mãnh liệt như thế nào đối với cô gái này.

Quả thật từ khi anh sinh ra và được lớn lên trong môi trường đầy những sự cạm bẫy.Anh chưa bao giờ sợ mất thứ gì ngoài người con gái trước mặt này.Trước đây có thể anh mạnh mẽ sống không có cô... Nhưng giờ đây,anh đã kết hôn với cô, là nửa cuộc đời của anh sau này.Anh chẳng mong mình sống đến bao nhiêu tuổi, chỉ cần người con gái này ở bên cạnh anh đến suốt đời, là anh cảm thấy cuộc sống này đối với anh đã ý nghĩa lắm rồi.

******

Chớp mắt, Tịch Đình Kiên sau gần một tuần mất tích.Cuối cùng đã trở về.

"Em nói sao? Hôn nhân của Duy An và Chung Linh đang rạn nứt....?"

Sau khi vừa trở về, Tịch Đình Kiên liền được Thẩm Tư Niệm kể lại tất cả mọi chuyện.Anh liền giật mình kinh ngạc.

Nhưng tại sao chuyện như vậy lại xảy ra ? Không lý nào Tịch Duy An lại làm vậy?

Tịch Đình Kiên chẳng thể tin được chuyện này lại có thể như ý muốn của Thẩm Tư Niệm.

Thẩm Tư Niệm mang dáng vẻ đầy tâm trạng, khẽ gật đầu.

"Em thật sự cũng không nghĩ hai người họ lại trở mặt đến như vậy, mấy ngày nay Tịch Duy An cũng không về nhà.Còn Chung Linh thì cứ luôn tự nhốt mình trong phòng.Em sợ rằng cuộc hôn nhân của hai người họ sẽ tan vỡ".

Khi Tịch Đình Kiên còn đang suy nghĩ, thì lúc này anh bất chợt nhìn thấy vẻ lo lắng của cô,anh có chút hoài nghi liền hỏi.

"Em làm sao vậy? Chẳng phải ý muốn của em đã đạt được rồi sao?"

Nghe câu hỏi của anh, Thẩm Tư Niệm nhìn anh một lúc.Trong đầu bất chợt suy nghĩ.

Cô vẫn không biết Tịch Đình Kiên nếu như biết được Chung Linh là em gái của cô,anh sẽ phản ứng như thế nào.Và thái độ của cô bây giờ rất có thể khiến anh nhìn ra, là cô đã cảm thấy có lỗi khi đã chia rẽ hai vợ chồng họ.

Thật ra cô từng muốn trả thù Chung Linh, muốn cô ấy nhận quả báo.Nhưng sau khi biết được sự thật Chung Linh chính là em gái của cô, dường như sự trả thù đã không còn nhiều.Vốn dĩ lần này cô chỉ là muốn thử xem Tịch Duy An yêu Chung Linh đến cỡ nào.

Nhưng mà.... Cô thật sự không ngờ anh ta lại đối xử như vậy với Chung Linh.

Không chỉ riêng Thẩm Tư Niệm đang suy nghĩ như vậy, mà lúc này nét mặt của Tịch Đình Kiên trở nên đăm chiêu.Trong lòng tự hỏi, rốt cuộc Tịch Duy An đang làm trò gì vậy, rõ ràng đã biết,nhưng lại cố ý giận Chung Linh.

Hay là kế hoạch của anh đang bắt đầu thành công.

Một lúc sau.

Tịch Định Kiên vờ không quan tâm đến chuyện đó nữa,anh lập tức hỏi sang chuyện khác.

"Mấy ngày qua Phương Uyển Như có liên lạc với em không?"

Từ sau khi Thẩm Tư Niệm trở thành vợ của anh, cô càng ngày càng biết chăm sóc gia đình hơn.Lúc này cô đang thu dọn quần áo trong hành lý của anh nghe anh hỏi liền ngẩng đầu lên nhìn anh, khế đáp

"Không có,em tưởng cô ấy đã vào công ty làm việc rồi chứ? Nhưng đến giờ,em cũng không biết cô ấy làm công việc gì trong đó?"

Tịch Đình Kiên nghe xong chợt im lặng

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh liền hiện lên: Có lẽ Phương Uyển Như đang toan tính chuyện gì đó, mà rất có thể khi nghe xong, Thẩm Tư Niệm chắc chắn sẽ phản đối.Nên cô ta chọn cách chỉ nói với anh.



Việc cô ta muốn làm thư ký của Tịch Duy An,anh chỉ mới biết cách đây nửa tiếng trước khi anh vừa mới xuống sân bay.

Ban đầu anh cũng không đồng ý, nhưng suy đi tính lại thì để cô ta gần Tịch Duy An cũng rất có lợi cho anh.

Thấy anh hỏi đến Phương Uyển Như, rồi như đang suy nghĩ gì đó, nét mặt Thẩm Tư Niệm trở nên không vui.

Cô nhìn anh bèn hỏi.

"Tại sao anh lại nhắc đến cô ta? Hay là anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt Tịch Đình Kiên chợt biến sắc,anh lập tức bỏ tất cả liền đến bên cạnh cô.Ngồi xuống giường, trực tiếp ôm cô vào lòng.

"Em đang nghĩ gì vậy....Anh làm sao có thể có gì với cô ta"

"Thật không?" Cô nghiên đầu nhìn anh chằm chằm.

Tịch Đình Kiên cười ngượng,sau đó đưa tay vuốt đùi của cô, lâu lâu lại len lỏi vào giữa,chợt nghiến răng.

"Anh đương nhiên không có... Vậy còn em, Tịch Duy An và Chung Linh giận nhau,em có nhân cơ hội mà nhảy vào không?"

Bực bội vì chạm bên ngoài không thỏa mãn, Tịch Đình Kiên nhanh chóng luồn tay vào trong quần lót của cô, trực tiếp ôm lấy sự mẫn cảm nhất của cô.

Thẩm Tư Niệm không nhịn được liền bật lên tiếng rên nhẹ, cô níu lấy áo anh

"Đình Kiên! Em nhớ anh...." Cô không trả lời anh, mà lúc này gương mặt cô ngập tràn mộng tình với người chồng này của cô.

Đã hơn một tuần,anh và cô chưa làm chuyện này với nhau.Đương nhiên cô có chút khó chịu.

Tịch Đình Kiên hừ lạnh,bàn tay càng lúc mạnh bạo

"Em vẫn chưa trả lời anh.....Tư Niệm,anh hỏi em, hiện tại bây giờ người em yêu là ai....? Em có yêu anh không?"

Thẩm Tư Niệm chợt cắn môi.Một giây sau, cô lật người, nằm thẳng trên người anh.

Cô đưa tay gấp rút cởi áo sơ mi của anh, giọng nói nũng nịu vang lên.

"Đến bây giờ anh còn hỏi em câu đó sao.... Không yêu anh, thì trước đó em sẽ không ngoại tình với anh.Đình Kiên,anh có biết em thích anh nhiều lắm không?"

Nghe cô nói xong, máu nóng trong người của anh cũng lập tức bùng phát.Cô cởi áo anh, thì anh cũng lập tức trút bỏ váy của cô ra.

Quần áo hai người chỉ chưa đầy hai giây đã nằm hết xuống nền nhà.

Thẩm Tư Niệm ngồi ở trên, chủ động cưỡi anh, miệng không ngừng thở hỗn hển.Còn Tịch Đình Kiên cũng phối hợp với cô,anh nâng hông mình thật cao, như muốn thứ to lớn ấy cấm thật sâu vào vùng đất bí mật của cô

"Đình Kiên.... Sâu quá....!" Thẩm Tư Niệm bật khóc, lần nào cũng vậy, cô luôn chịu thua với sức mạnh của anh.

Lúc này Tịch Đình Kiên xoay người,anh đè lên cô,tay anh dạng hai chân cô rộng ra.Một lần tấn công,anh đều cảm thấy thỏa mãn vừa sảng khoái, đúng là làm chuyện này với người mình yêu thì luôn luôn có cảm giác đặc biệt.

Anh thừa nhận lúc đầu anh không hề để ý đến cô, thậm chí chỉ muốn đùa giỡn.Thứ khiến anh ở bên cô khi đó chỉ là sự trách nhiệm với Mẫn Nhi.

Nhưng từ sau khi Tịch Duy An trở về trong lòng anh bắt đầu có những sự lo lắng.Quả thật anh muốn kết hôn với Chung Linh, nhưng nghĩ đến Thẩm Tư Niệm sẽ không còn ở bên cạnh nữa, thì anh hoàn toàn không vui, có khi còn rất tức giận khi cô vui vẻ bên Tịch Duy An.

Lúc đó anh nghĩ mình cũng đã dành cho cô ở một vị trí trong tim.Sau khi Chung Linh đồng ý kết hôn với anh, điều anh lo lắng nhất, chính là Thẩm Tư Niệm,anh không biết cô sẽ ra sao và anh đã nghĩ đến có khi nào cô sẽ rời khỏi anh không?

Tịch Bách Nghiêm đồng ý hôn sự của anh và cô, ngoài mặt anh không mấy vui vẻ, nhưng thật ra anh đã cảm tạ ông trời rất nhiều.

Dù sao anh cũng đã lấy người anh thương.Anh cũng chẳng mong trả thù khi đó nữa.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi, nếu anh còn cứ im lặng, vợ và con của anh sẽ bị những người trong nhà này khinh thường.

Tịch Đình Kiên nhìn cô, bỗng cất tiếng ra lệnh.

"Nói yêu anh..."

Thẩm Tư Niệm ôm chặt lấy anh, ngay lập tức nói.

"Em yêu anh.... Ông xã"

"Ngoan lắm....Anh cũng yêu em"

Tịch Đình Kiên thẳng lưng vùi vật to lớn của anh vào hạ thân, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng dâng trào.Cả hai như vừa trải qua một đợt kích tình rất mảnh liệt mà trước nay chưa từng xảy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.