Tạ Thiên Duật quan sát nét mặt của Tịch Khả Hinh có gì đó bất thường, dường
như cô đang tránh né câu hỏi của anh.
Tưởng Hạo Nhiên thở dài.
"Vậy đây là người đàn ông mà em đã từ chối anh sao Khả Hinh?"
Tạ Thiên Duật nghe vậy liền chau mày lại hỏi.
"Ý anh là sao?"
Tưởng Hạo Nhiên quay đầu nhìn Tịch Khả Hinh, thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình dành cho cô.
"Tôi thích Tịch Khả Hinh, có ý muốn tiến xa với cô ấy..... Nhưng tiếc là, cô ấy không có một chút tình cảm nào với tôi".
Rồi anh quay lại nhìn Tạ Thiên Duật, nhẹ nhàng bước đến vỗ vai anh ta,nói thêm.
"Tôi thật tình có chút ganh tị với anh vì đã có cô ấy, hãy trân trọng cô ấy...... Tịch Khả Hinh là một cô gái xứng đáng được nhận yêu thương".
Dứt lời, anh nhìn Tịch Khả Hinh lần cuối,sau đó liền sải bước chân đi thẳng ra ngoài.
Nhưng vào lúc này Tịch Khả Hinh không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, mà Tưởng Hạo Nhiên vừa mới đi vài bước, thì cô đã đi nhanh đến liền giữ anh lại.
Cô gấp gáp hỏi anh.
"Anh đi đâu vậy? Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong.... Bây giờ có phải anh về nhà với cô vợ sắp cưới của anh không?"
Vì trong lòng mất bình tĩnh mà cô quên mất lúc này là mấy giờ và Tưởng Hạo Nhiên cũng đang giống như cô cũng đang làm việc tại đây.
Tưởng Hạo Nhiên miễn cưỡng nở một nụ cười với cô,anh nhẹ nhàng gỡ tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-uoc-chiem-huu/3740664/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.