🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tạ Thiên Duật quan sát nét mặt của Tịch Khả Hinh có gì đó bất thường, dường

như cô đang tránh né câu hỏi của anh.

Tưởng Hạo Nhiên thở dài.

"Vậy đây là người đàn ông mà em đã từ chối anh sao Khả Hinh?"

Tạ Thiên Duật nghe vậy liền chau mày lại hỏi.

"Ý anh là sao?"

Tưởng Hạo Nhiên quay đầu nhìn Tịch Khả Hinh, thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình dành cho cô.

"Tôi thích Tịch Khả Hinh, có ý muốn tiến xa với cô ấy..... Nhưng tiếc là, cô ấy không có một chút tình cảm nào với tôi".

Rồi anh quay lại nhìn Tạ Thiên Duật, nhẹ nhàng bước đến vỗ vai anh ta,nói thêm.

"Tôi thật tình có chút ganh tị với anh vì đã có cô ấy, hãy trân trọng cô ấy...... Tịch Khả Hinh là một cô gái xứng đáng được nhận yêu thương".

Dứt lời, anh nhìn Tịch Khả Hinh lần cuối,sau đó liền sải bước chân đi thẳng ra ngoài.

Nhưng vào lúc này Tịch Khả Hinh không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, mà Tưởng Hạo Nhiên vừa mới đi vài bước, thì cô đã đi nhanh đến liền giữ anh lại.

Cô gấp gáp hỏi anh.

"Anh đi đâu vậy? Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong.... Bây giờ có phải anh về nhà với cô vợ sắp cưới của anh không?"

Vì trong lòng mất bình tĩnh mà cô quên mất lúc này là mấy giờ và Tưởng Hạo Nhiên cũng đang giống như cô cũng đang làm việc tại đây.

Tưởng Hạo Nhiên miễn cưỡng nở một nụ cười với cô,anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi tay của anh.

"Tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa, bạn trai của cô đang ở đây, đừng để anh ấy hiểu lầm tôi và cô có gì với nhau".

Nói xong câu đó, Tưởng Hạo Nhiên lần này dứt khoát đi ra khỏi cửa và không hề xoay đầu lại nhìn cô dù chỉ là một lần.

Tịch Khả Hinh nhìn bóng lưng dần đi khuất của anh, cô cảm giác trái tim mình dường như nhói lên rất là bức bối.Cô hiểu cảm giác này, vì cô đã từng bị giống như vậy từ thời sinh viên khi lần đầu cô mới biết thích một người con trai là như thế nào.

Lúc này Tạ Thiên Duật bước đến bên cạnh cô, lạnh lùng cất giọng hỏi.

"Có phải em và người đàn ông đó đang có gì với nhau đúng không? Em từng đi du lịch với anh ta?"

Tịch Khả Hinh nghe xong câu nói của anh.Cô không hề tỏ ra ngạc nhiên, mà thậm chí cô nhìn anh không hề trốn tránh, thẳng thắn trả lời.

"Phải....! Tôi và anh ấy đã đi chơi cùng với nhau.Bây giờ anh còn có tư cách chất vấn tôi sao, chẳng phải anh đã đá tôi để lấy một người phụ nữ khác....

Cô khẽ nhếch môi cười khẩy.

"Sao rồi,anh hạnh phúc chứ? Cuộc sống hôn nhân có như ý anh muốn không?"

Tạ Thiên Duật ngước mắt lên nhìn cô rất lâu.Một lát sau,anh vờ sang chuyện khác.

"Em cứ tiếp tục làm việc đi,anh sẽ không làm phiền em nữa".

Nói rồi,anh cũng nhanh chóng rời khỏi.Nếu càng nói nữa,anh lại sợ cô nghĩ rằng anh đang muốn níu kéo cô.Nhưng hiện tại bây giờ anh chỉ quan tâm cô với cương vị là một người anh trai, với lại anh đã tổn thương cô nhiều rồi,anh không muốn ai khác có thể làm như vậy giống như anh từng làm với cô.

Tưởng Hạo Nhiên....

Nhất định anh sẽ điều tra ra giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Nếu tên đó thật sự đã làm chuyện có lỗi với cô,anh xin hứa sẽ lấy lại công bằng cho cô.

Tạ Thiên Duật vừa bước ra, thì đúng lúc gặp Chung Linh.Anh vội vàng bước đến quan sát sắc mặt của cô, chợt nhớ đến sự đến trễ của cô vào sáng nay.

"Cô không sao chứ?"

Chung Linh cười ngượng, đưa tay che đi bờ môi của mình vừa mới bị Tịch Duy An cưỡng hôn lúc nãy, cô sợ Tạ Thiên Duật nhìn thấy lại cười cô nữa.

Cô nhìn anh khẽ lắc đầu

"Không sao! Tôi chỉ là đang ăn kiêng, nên sắc mặt hơi nhợt nhạt thôi".

"Ăn kiêng sao? Người cô đâu có mập"

Cả hai vừa đi vừa nói, không hề để ý ánh mắt mọi người nhìn mình.Vậy mà ở sau lưng, lại có một ánh mắt không mấy vui vẻ đang nhìn về Chung Linh.

Đứng chờ thang máy,Chung Linh mới quay qua trả lời với Tạ Thiên Duật.

"Nhưng con gái chúng tôi luôn không thích mập, càng ốm thì càng đẹp".

Nghe vậy,Tạ Thiên Duật liền bật cười.

"Nhưng cô có chồng rồi, cô ăn kiên, Tịch Duy An cho phép sao? Tôi thấy anh ta rất là cưng chiều cô mà, để sắc mặt cô xanh xao như thế này,anh ta không sót sao?"

Ánh mắt Chung Linh chợt khựng lại, nụ cười cũng theo đó mà tắt đi.



Cưng chiều sao? Có lẽ kể từ bây giờ cô sẽ không bao giờ thấy được điều đó nữa.

"Cậu đứng nhìn cái gì mà thừ người ra vậy?"

Khi hai người một trước một sau đi vào thang máy, thì Tịch Duy An bất ngờ xuất hiện.Anh nhìn thấy Hoắc Thiếu Tiên với dáng vẻ kì lạ, thì liền bước đến gần hỏi.

Ngay sau đó anh cũng theo hướng mắt của Hoắc Thiếu Tiên mà nhìn về chiếc thang máy.Khi cánh cửa chưa kịp đóng lại,anh đã nhìn thấy Chung Linh đang cười nói với Tạ Thiên Duật.Lúc này đến lượt sắc mặt anh trở nên khó coi.

Hoắc Thiếu Tiên nhìn vào gương mặt của Tịch Duy An, cũng hiểu anh ta cũng đang rất khó chịu giống như anh khi nhìn thấy hình ảnh này.

"Thay vì anh coi chừng tôi, thì hãy nên giám sát cấp trên của vợ anh.Từ lúc anh đi công tác đến giờ hai người họ rất thân với nhau".

"Gì cơ?"

Tịch Duy An sững sốt.

"Chung Linh và Tạ Thiên Duật thân nhau".

Hoắc Thiếu Tiên gật đầu.

"Hai người họ thường làm việc ở bên ngoài, giờ giấc ở chung với nhau, thân hay không thì anh cũng tự hiểu".

Tịch Duy An hiểu ý của Hoắc Thiếu Tiên.Nhưng tình trạng của anh và cô bây giờ, có lẽ anh phải nhờ sự giúp đỡ của cậu ta.

"Thiếu Tiên! Vào phòng tôi một chút đi".

"Cái gì? Anh vì chuyện đó mà đã nói nặng lời với Chung Linh sao?"

Sau khi Hoắc Thiếu Tiên nghe toàn bộ câu chuyện,anh hoàn toàn sững sốt trước thái độ của Tịch Duy An đã đối xử với Chung Linh.

Vẻ mặt Tịch Duy An có phần mệt mỏi,anh thở dài.

"Cô ấy đòi ly hôn với tôi.Vì nghĩ mình không xứng đáng ở bên cạnh tôi".

"Tịch Duy An! Đáng đời cho anh" Hoắc Thiếu Tiên lắc đầu nói.

Tịch Duy An trừng mắt nhìn anh ta, nhếch môi cười khẩy.

"Cậu đừng ở đó mà mơ tưởng là Tịch Duy An tôi sẽ đồng ý ly hôn với cô ấy.Trong lòng cậu suy nghĩ gì chẳng lẽ tôi không nhìn ra".

Hoắc Thiếu Tiên ngạc nhiên.

"Anh nói điên nói khùng gì thế? Anh nghĩ tôi còn để ý đến Chung Linh sao?"

"Cậu nói không có.Vậy tại sao lại khó chịu khi nhắc đến Tạ Thiên Duật thường xuyên đi chung với cô ấy....Chung Linh là vợ của tôi, thì mãi mãi là vợ của

tôi.Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường".

"Bình thường sao? Tôi thấy anh đang không bình thường đấy,đưa tay lên trán xem,anh đang chảy rất nhiều mồ hôi, dường như anh nói ra chuyện này cho tôi biết.... Là anh đang cảnh cáo tôi".

Tịch Duy An nhếch môi, gật đầu.

"Xem ra người hiểu tôi nhất, chỉ có cậu.....Tịch Duy An thà nói ra trước,đỡ hơn tôi bị cậu đ/âm sau lưng một nhát"

Anh thừa nhận Hoắc Thiếu Tiên thông minh, chẳng những vậy mà cậu ta còn hiểu anh rất rõ.Bởi vậy anh muốn nói cho cậu ta biết về chuyện giữa anh và Chung Linh.Anh hiểu được Hoắc Thiếu Tiên cũng là một quân tử, cậu ta sẽ không nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu.

Hoắc Thiếu Tiên nhìn Tịch Duy An, dáng vẻ nghiêm túc hỏi.

"Vậy anh muốn tôi giúp anh sao?"

Tịch Duy An trầm mặc,trong đầu đang suy nghĩ đến một cách giải quyết.Nhưng anh cũng không dám chắc sẽ đạt hiệu quả.

Một lát sau,anh ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Thiếu Tiên.

"Tối hôm nay cậu có rảnh không?"

"Tối nay sao?" Hoắc Thiếu Tiên sững sờ vài giây.

Tịch Duy An gật đầu.

"Ừ... Cậu có chuyện gì sao?" Anh cảm thấy ánh mắt Hoắc Thiếu Tiên lúc này bất chợt khác lạ.

Hoắc Thiếu Tiên chau mày lại,im lặng suy nghĩ một lúc.Hôm nay anh có một buổi tiệc chia tay nhỏ tại nhà với Mẫn Mẫn, vì ngày mai cô sẽ đi đến Bắc Kinh và không còn sống cùng với anh nữa.Sáng nay, trước khi anh đi khỏi nhà, cô liên tục nhắc nhở anh phải về sớm để cùng ăn cơm với cô.

Nhưng mà, nếu như anh không giúp Tịch Duy An, không chừng anh ta và Chung Linh sẽ xảy ra chuyện.

Thấy Hoắc Thiếu Tiên chần chừ, Tịch Duy An ngay sau đó liền tự mình đưa ra quyết định.

"Tối nay cậu sẽ đi cùng tôi, không cần suy nghĩ nữa".

Hoắc Thiếu Tiên nghe xong trợn mắt lên,trong lòng chửi thầm.Không biết kiếp trước anh có mắc nợ tên này không, tại sao mỗi lần xảy ra chuyện,anh luôn là người Tịch Duy An mang ra cầu cứu.

Nếu như vậy, bữa cơm với Mẫn Mẫn,anh đành để hôm khác.Dù sao cô qua bên đó,anh cũng sẽ thường xuyên thăm cô.Mọi chuyện của cô,anh đều có thể kiểm soát được.Nhưng có lẽ vì chuyện này,Mẫn Mẫn sẽ giận anh.

*****



Chung Linh hôm nay về nhà rất sớm, cô muốn tranh thủ dọn đồ đạc của mình vào căn phòng nhỏ.Nếu như đây không phải là nhà họ Tịch, mà là căn biệt thự trước đây của anh, nhất định cô sẽ dọn ra cách xa phòng của anh, để không còn gặp mặt nhau,anh cũng không thể sỉ nhục cô nữa.Nhưng ở đây là nhà họ Tịch,tuy phòng trống vẫn còn nhiều,nhưng nơi đâu cũng có người quan sát.Nếu cô dọn ra phòng khác ở, chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ.

Dọn dẹp suốt một buổi, cuối cùng cũng hoàn tất.Lúc này Chung Linh kéo một chiếc ghế dài ra ban công.

Cô phải thừa nhận, Tịch Duy An là một người rất là chu đáo.Ngay cả trong phòng nhỏ này, cũng có một cái ban công để dành cô có thể ngồi ở đây ngắm trăng.

Chung Linh nằm lên trên ghế,ánh mắt ngước nhìn bầu trời đêm nay.Hôm nay bầu trời có lẽ cũng cảm nhận được nỗi buồn của cô, nên hôm nay không hề có một vì sao trên trời,xung quanh đều bao trùm một màu đen tối.

Chiều nay lúc cô tan làm về sớm, đã nghe mọi người loáng thoáng nói rằng Tịch Duy An đã quyết định cho Phương Uyển Như làm thư ký riêng cho anh.Cô không biết đây có phải là ý của anh không,nhưng đây cũng có thể nói rằng, sóng gió hôn nhân của cô cũng đã bắt đầu.

Cô nhìn thấy Phương Uyển Như đó,trong lòng đều có linh cảm rất lạ.Dường như cô cảm giác,mục đích lần này cô ta quay trở lại đây, là để nhắm vào anh hoặc cô.

Nhưng tình cảnh của cô và anh bây giờ, cô không biết anh có chịu nghe những lời cô nói không?

Hôm nay trước khi ra về, cô còn nghe Trình Hiểu Dư nói hôm nay anh có buổi tiếp khách quan trọng, có thể sẽ qua đêm ở bên ngoài.Đây là lần tiên cô cảm nhận được anh cũng đang tránh né cô, chắc có lẽ anh vì không muốn về nhà gặp cô,cho nên mới tham gia những buổi tiệc xã giao đến tận đêm khuya như vậy, chứ trước đây anh có bao giờ ngủ ở bên ngoài đâu.

Ở bên cô tĩnh lặng bao nhiêu, thì ở chỗ anh thì lại náo nhiệt bấy nhiêu.

Ánh đèn đủ loại màu dập dìu,âm thanh nhạc sóng liên tục ồn ào,nam nữ thi nhau nhảy múa trên sàn nhảy.

Hộp đêm, lúc nào cũng náo nhiệt rất đông khách.Một nơi thường được những tài phiệt lui tới.

Tịch Duy An cũng giống như lần trước,anh đều thuê một căn phòng VIP riêng tư.Hôm nay ngoài anh và Hoắc Thiếu Tiên ra, thì còn có Tưởng Hạo Nhiên.Bên cạnh cậu ta, còn có hai cô gái xinh đẹp đang đeo bám phục vụ cậu ta.

Tịch Duy An thì chỉ có một cô gái ngồi ở bên cạnh tiếp rượu với anh.Còn về phần Hoắc Thiếu Tiên thì anh không muốn những cô gái ở đây chạm vào người anh, nên anh đến đây mục đích chỉ góp vui với Tịch Duy An.

Uống được vài ly, Tịch Duy An quan sát tất cả các cô gái trong này.Một lúc sau,anh bật ra một tiếng thở dài.

"Chả có người nào giống cô ấy."

Cô gái bên cạnh anh nghe vậy liền rướn người qua ôm lấy anh, khẽ cất giọng nũng nịu.

"Ông chủ,anh nói gì vậy? Giống ai chứ....Em giống ai sao?"

Tịch Duy An liếc mắt nhìn qua cô ta, nhếch mép cười khẩy.

"Cô sao....? Không bao giờ, cô giống cô ấy.Bé con của tôi đáng yêu hơn cô rất nhiều"

Nét mặt cô gái đó chợt khựng lại,trong lòng có một chút tức giận, nhưng chẳng dám thể hiện ra ngoài.Vì cô biết người đàn ông bên cạnh là một người rất giàu có, nếu như bây giờ cô tức giận bỏ đi, thì tiền công nguyên buổi tối ngày hôm nay, chắc chắn sẽ rơi vào hai con nhỏ còn lại.

Lúc này Tịch Duy An rút điện thoại ra, màn hình tối đen khiến cho anh phải bực mình.

"Tại sao cô ấy không điện thoại cho tôi?"

Hoắc Thiếu Tiên lắc ly rượu trong tay, nhìn Tịch Duy An đưa ra lời đề nghị.

"Hay là tham khảo Lục Diệp Bằng, gắn camera theo dõi cô ấy đi."

Tịch Duy An nghe vậy liền hỏi.

"Camera sao?"

"Chứ không phải anh luôn nói muốn biết Chung Linh đang làm gì và muốn kiểm soát cô ấy.Mặc dù tôi không thích anh làm vậy cho lắm, nhưng nếu như anh nói đó là tốt cho cô ấy thì cứ làm thử xem sao".

Hoắc Thiếu Tiên suy nghĩ gì đó, rồi lại nhìn Tịch Duy An tiếp tục hỏi thêm.

"Tại sao anh lại chọn ở nhà họ Tịch, mà không về lại căn biệt thự trước đây?"

Nghe xong,Tịch Duy An không hề giấu giếm, thẳng thắn trả lời.

"Cậu quên bây giờ tôi có thể nói là người đứng đầu nhà họ Tịch, tôi không ở đó thì ở đâu.Huống hồ tôi chỉ mới đi công tác có mấy ngày mà đã biết bao nhiêu chuyện xảy ra".

Nghe Tịch Duy An nói đến đây, Hoắc Thiếu Tiên chợt nhớ đến Tịch Đình Kiên.

"Phải rồi,chú của anh đã mất tích ba ngày nay,anh không biết ông ấy đi đâu sao?"

Tịch Duy An cụp mắt xuống, biểu cảm trên gương mặt hoàn toàn trở nên lạnh lùng

"Ông ta đi điều tra thân thế của một đứa trẻ và mẹ của nó.Cũng sắp về rồi"

"Anh nói vậy là sao.... Tôi chưa hiểu" Hoắc Thiếu Tiên nhíu mày " Là đứa trẻ nào?"

Tịch Duy An mỉm cười,dựa người vào ghế.

"Chẳng phải cậu cũng đang điều tra sao?"

Hoắc Thiếu Tiên chợt suy nghĩ.

Chẳng lẽ lời của Tịch Duy An nói, là đang cố ý nhắc nhở anh, vì anh đang điều tra thân thế của Tiểu Dịch Thần.

Vậy Tịch Đình Kiên cũng giống anh, đang làm chuyện đó sao?

Nhưng theo giọng điệu vừa rồi,có lẽ Tịch Duy An cũng đã đoán được sự nghi ngờ của anh từ buổi hôn lễ của hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.