Cuộc họp hôm nay cũng không quá lớn, chỉ tập trung vài bộ phận cấp cao của công ty để báo cáo danh thu một tuần qua.
Tạ Thiên Duật khi nhìn thấy Tịch Khả Hinh đến công ty,trong lòng anh cũng có phần nhẹ nhõm.Cứ nghĩ cô sẽ tiếp tục trốn tránh anh nữa nhưng cuối cùng cô cũng đã xuất hiện, còn mang một vẻ mặt hoàn toàn tươi mới.
Nhưng anh đâu biết rằng,nội tâm trong lòng của Tịch Khả Hinh đang bùng cháy lên một ngọn lửa,từ khi nhìn thấy những tấm ảnh của Tưởng Hạo Nhiên và cô gái khác, thì nó luôn hiện lên trong đầu cô.Nếu như không vì lòng tự tôn đầy kiêu ngạo của cô, nhất định cô sẽ tìm cái tên đàn ông đó hỏi cho ra lẽ.
Tịch Duy An vừa bước vào phòng hội nghị, đầu tiên liền tìm kiếm bóng dáng của Chung Linh.
"Chung Linh đâu?"Khi nhìn không thấy cô,anh lập tức cất giọng hỏi Trình Hiểu Dư.
Khi Trình Hiểu Dư còn chưa biết phải trả lời với anh ra sao, thì đúng lúc này cánh cửa lại một lần được ai đó mở rộng ra.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.
Là Chung Linh.
Chung Linh cảm thấy dường như mọi người đang chờ mình đến, cô bèn bước đến trước mặt Tịch Duy An cúi đầu.
"Tôi đã đến trễ, thành thật xin lỗi".
Tịch Duy An còn chưa kịp nhìn thần sắc của cô, thì Chung Linh đã nhanh chóng bước về chỗ ngồi, bên cạnh của Tạ Thiên Duật.
"Cô không sao chứ, sắc mặt cô hôm nay trông rất kém". Tạ Thiên Duật lo lắng liền quan tâm hỏi han cô.
Chung Linh mỉm cười lắc đầu.
"Tôi không sao".
Từ lúc cô đi vào, cho đến ngồi vào chỗ, cô không hề nhìn đến Tịch Duy An dù chỉ là một lần.Ngay cả khi nãy cô cúi người trước Tịch Duy An,ánh mắt cũng chẳng nhìn đến anh.Thái độ của cô như vậy, càng làm cho anh cảm thấy bất an trong lòng.
Suốt cuộc họp, Tịch Duy An luôn nhìn đến cô.Anh không biết cô đã ăn sáng chưa, cô đã đi đâu mà bây giờ mới về?
Tạ Thiên Duật nói rất đúng, hôm nay sắc mặt cô nhợt nhạt quá.
Trong lòng anh lúc này thật sự cảm thấy rất hối hận khi đã nói những lời nặng nề với cô.Anh thật lòng không cố ý tổn thương cô.
Chung Linh ngồi bên này, cũng cảm giác anh đang nhìn về cô. Nhưng cô đã quyết tâm trong lòng không được để anh thấy sự yếu đuối của cô.Anh đã xem cuộc hôn nhân của anh và cô không hề quan trọng nữa, thì cô còn lý do gì nữa để níu kéo.
Cuộc họp kéo dài tầm mười lăm phút, Tịch Duy An mới đưa ra thông báo thay đổi nhân sự.
"Hôm nay mục đích cuộc họp này, chính là tôi muốn giới thiệu hai người vừa mới vào làm công ty sáng nay".
Anh nghiên đầu nhìn Trình Hiểu Dư, cất giọng ra lệnh.
"Mau dẫn họ vào".
"Dạ"
Một lát sau, xuất hiện trong phòng hội nghị một nam một nữ. Đối với người nữ, thì mọi người trên dưới công ty ai cũng đã từng gặp qua, là đồng nghiệp cũ.
Phương Uyển Như.
Chung Linh có chút sững sờ khi nhìn thấy cô ta.Nhưng ngược lại, Phương Uyển Như lại thích thú với dáng vẻ này của Chung Linh, lần này cô ta quay trở lại đây,đương nhiên sẽ phá hoại cuộc hôn nhân của hai người họ.
Còn về phần người đàn ông xuất hiện còn lại, Tịch Khả Hinh khi nhìn thấy, sắc mặt hoàn toàn giận dữ.
-"Bốp".
"Tưởng Hạo Nhiên! Anh đến đây làm gì?"
Tưởng Hạo Nhiên nhìn cô, nở một nụ cười rất tươi.
"Thì còn gì nữa,anh đến để nhận việc".
"Ai cho phép anh được quyền làm ở đây".
"Tịch Khả Hinh! Đây là đang họp,em đừng gây rối"
Tịch Duy An ra hiệu cho cô không được có thái độ bất bình vào lúc này.
Ngay sau đó, Tịch Duy An lập tức nhìn mọi người giới thiệu.
"Đây là luật sư Tưởng Hạo Nhiên,sau này anh ta sẽ là cố vấn luật pháp cho công ty chúng ta.Còn Phương Uyển Như, mọi người cũng đã biết cô ấy rồi đúng không..."
Anh nói đến đây liền đưa mắt nhìn Chung Linh, sợ cô sẽ hiểu lầm chính anh là người đưa cô ta về đây liền cố ý nói lớn.
"Phương Uyển Như là do Tổng Giám Đốc Tịch Đình Kiên tuyển vào, nhưng hôm nay Tổng Giám Đốc không có ở đây.Vị trí công việc của cô ấy, tôi sẽ để cho phòng nhân sự sắp xếp"
"Không được" Phương Uyển Như nghe xong vội vã phản đối.
Bất chợt thấy mọi người với đôi mắt kỳ lạ, Phương Uyển Như liền nghĩ mình đã có hành động có chút không tôn trọng Tịch Duy An.Ngay lập tức cô bắt đầu hạ thấp giọng trình bày với Tịch Duy An.
"Tổng giám đốc tuyển tôi vào là để làm thư ký cho Chủ Tịch, nên anh mới chính là sếp của tôi, vị trí của tôi là thư ký riêng của anh".
Tịch Duy An nghe cô ta nói xong, không chừng chờ liền bật cười,anh ngước mắt lên nhìn cô ta.
"Cô thấy tôi có đang tỉnh táo không? Cô làm việc ở đây bao nhiêu năm cũng hiểu tôi không thích làm việc với phụ nữ..." Anh nói đây đây liền nghĩ đến một chuyện, rất lâu sau anh ra quyết định "Nếu cô muốn làm Thư Ký.... Vậy thì tôi sẽ để cô cho Tịch Đình Kiên vậy".
Rồi sau đó anh nhìn mọi người tuyên bố.
"Cuộc họp đến đây kết thúc".
Chung Linh bên này như vừa được nghe tiếng chuông nghỉ giải lao, cô lập tức thu dọn đồ đạc.Rồi ngay sau đó liền di chuyển ra cửa, cô không quan tâm thay đổi nhân sự như thế nào vì nó không hề liên quan đến công việc của cô.
Nhưng khi cô vừa mới đi ngang qua anh,bàn tay cô đã được anh nắm lấy.
Chung Linh nhíu mày, lạnh lùng nói.
"Anh buông ra đi, tôi còn phải làm việc".
Tịch Duy An liếc nhìn Phương Uyển Như vẫn chưa muốn rời đi,anh liền lên tiếng nói với Trình Hiểu Dư.
"Hiểu Dư đưa cô Phương ra ngoài.Rồi mang phần điểm tâm vào đây"
"Dạ tôi hiểu rồi".
Ngay sau đó Trình Hiểu Dư kéo Phương Uyển Như ra ngoài.Sau đó anh mang điểm tâm mà chủ tịch đã căn dặn anh đi mua lúc nãy.
Tịch Duy An ngước mắt lên nhìn cô, khẽ nói.
"Em ngồi xuống ăn sáng trước mặt anh.Nếu không, anh sẽ không cho em đi" Nói rồi,anh đưa hộp đồ ăn đến trước mặt cô.
Chung Linh cúi đầu nhìn vào món ăn trên bàn, đều là món cô thích.
Anh là đang quan tâm cô chưa ăn sáng sao?
Tịch Duy An nhìn Chung Linh rất lâu, thấy cô vẫn đứng bất động chưa chịu ngồi xuống,anh đành phải hâm doạ cô bằng một câu.
"Em mà không nghe lời, anh lập tức xử em ngay tại đây. Giờ có chịu ngồi xuống chưa?"
Chung Linh giật mình, một giây sau liền ngồi xuống ghế.Hai tay nhanh chóng mở hộp đồ ăn ra.
Tịch Duy An nhìn thái độ sợ hãi của cô,anh liền bật cười.
Chung Linh có chút cảnh giác liền nhích người ra xa anh một chút.
Tịch Duy An nhíu mày.
"Em làm gì ngồi cách xa anh thế?"
Chung Linh vừa ăn vừa thẳng thắn trả lời.
"Anh đã cảnh cáo tôi không được lại gần anh,hãy tránh xa anh ra... Tôi là con người đáng kinh tởm,anh đừng lại gần tôi".
Tịch Duy An bậm chặt môi, một lúc sau khẽ hỏi.
"Có phải em đang giận anh lắm không?"
Chung Linh nghe anh nói vậy liền ngước mắt nhìn anh, suy nghĩ rất lâu rồi mới trả lời.
"Không.... Tôi nghĩ anh giận là đúng, vì tôi đã lừa dối anh".
"Em thừa nhận."
Chung Linh cúi gằm xuống,tay cầm cây nữa liên tục cấm vào thức ăn nhưng lại chẳng đưa lên miệng của mình.
"Có lẽ anh sẽ không tin những lời tôi nói vào lúc này."Một lần nữa cô ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói hoàn toàn trở nên nghiêm túc.
"Tôi chưa bao giờ có ý sẽ quyến rũ anh bằng loại hương thơm đó. Tôi cũng không cố ý tranh giành anh với Thẩm Tư Niệm.Chỉ là....
Nói đến đây,cổ họng cô chợt nghẹn lại.Cô không thể nói rằng, cô vì muốn thực hiện lời hứa trẻ con năm xưa.
Nhưng nếu như cô nói ra,anh sẽ tin cô không? Hay lại nghĩ cô vì thấy anh giàu có mà muốn tiếp cận anh, muốn được thay thế vào vị trí của Thẩm Tư Niệm.
Tịch Duy An thấy cô đột ngột dừng lại, thì anh cũng đã hiểu được suy nghĩ trong đầu cô lúc này.Chẳng qua cô gái này đã nghĩ anh quên cô bé năm xưa thật rồi.
Anh bất chợt đứng lên,sau đó đến chỗ cô ngồi liền cúi thấp người xuống,cả người anh giam cầm thân hình nhỏ bé của cô.
"Nếu như bây giờ cho em quay lại lúc đó,em có hối hận vì đã chấp nhận kết hôn giả với anh không?"
Chung Linh ngạc nhiên trước câu nói của anh.Một giây sau, cô ngước mắt lên nhìn anh, nhưng không ngờ anh đã đứng quá gần, cho nên khi cô ngẩng đầu lên,môi cô đã vô tình chạm vào yết hầu của anh.
Tịch Duy An lập tức hít thở sâu.
"Em có biết anh sẽ không kiềm chế khi em chạm vào chỗ này không?"
Dứt lời anh ôm cô đứng lên.
Chung Linh có chút giựt mình, đưa tay để trước ngực anh, gương mặt trở nên lo lắng.
"Tôi.... Tôi xin lỗi!".
"Em làm gì phải xin lỗi"
Càng nhìn dáng vẻ của cô lúc này anh càng căm ghét bản thân mình hơn.Tại sao lúc nào anh cũng muốn ức hiếp cô? Thật tình anh rất muốn nâng niu cô hơn bất cứ giá nào, nhưng mỗi lần gần cô anh lại không kiềm chế bản tính ham muốn cứ thích chiếm hữu cô.
Có phải ngay từ ban đầu,anh chỉ xem cô là một món đồ của anh.Khi cô còn nhỏ,anh gửi cô đến một trại trẻ tình thương, chỉ mong họ giữ gìn chăm sóc cô giúp anh.Đợi khi cô lớn lên,anh muốn giành lại vì cô thuộc sở hữu của anh.
Vậy thì, anh đã thật sự yêu cô gái này hay chưa?
Chung Linh lại tiếp tục không nói gì nữa với anh, cô lại trở về với trạng thái im lặng.
Cảm giác này đối với anh càng tồi tệ hơn là cô chửi mắng anh như đêm hôm qua.
Anh sợ lắm, sợ rằng cô sẽ quyết tâm rời xa anh.
Đến tận bây giờ,anh mới hiểu được người con gái này có một tính cách bất cần đến vậy. Cô không giống như những cô gái khác,chuyên làm nũng với anh, nếu làm sai thì sẽ nhận lỗi.
Nhưng Chung Linh thì lại mang một tính tình ngoài lạnh trong nóng. Trước đây khi cô biết anh yêu cô, cô luôn làm đủ trò để hòa theo anh.Nhưng một khi anh nói với cô những lời tổn thương, thì cô lại quyết định chọn cách buông tay.
Mặc dù cô không nói ra, nhưng những thể hiện của cô vào sáng nay đã cho thấy anh giận cô là một chuyện đáng sai lầm.
Tịch Khả Hinh kéo Tưởng Hạo Nhiên vào văn phòng của mình.Cô lập tức chất vấn anh.
"Nói đi, cô gái chụp hình với anh là ai? Tại sao anh dám đăng hình anh và cô ta lên mạng".
Tưởng Hạo Nhiên ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của cô không hề liên quan đến chuyện anh đến công ty.Ban đầu anh còn tưởng cô kéo anh vào đây là hỏi chuyện này,ai ngờ là chuyện những tấm ảnh trên mạng.
"Là vợ sắp cưới của tôi" Anh giơ ngón áp út lên, khẽ nhướng mày "Chúng tôi vừa mới đính hôn,đương nhiên tôi phải công khai vợ của tôi cho bạn bè của tôi biết".
Tịch Khả Hinh sững người, cô bước nhanh đến anh.
"Sao chứ? Anh kết hôn. Khi nào? Tại sao chứ?"
"Chỉ mới đính hôn thôi,hai tháng nữa mới cưới"
Dứt lời,anh di chuyển ánh mắt xuống vòng ba của cô.
-"Chất".
Anh lập tức giơ tay đánh vào mông của cô khiến Tịch Khả Hinh có chút sững sốt.
"Anh..."
"Tôi chỉ kiểm tra cô có ăn uống đầy đủ khi thiếu vắng tôi không thôi mà.Nhưng mà thân hình của cô đẹp thật, tôi có chút nhớ rồi đấy"
"Tôi có ăn uống như thế nào, có ch/ết hay không... Thì cũng không liên quan đến anh.Chẳng phải anh đã có vợ sắp cưới rồi sao, còn quan tâm tôi làm gì?"
Nghe cô nói xong, Tưởng Hạo Nhiên bất chợt im lặng hồi lâu,anh vở như đang suy nghĩ gì đó, rất lâu sau anh nắm lấy tay cô kéo mạnh về phía anh.Tịch Khả Hinh liền mất thăng bằng ngã vào lòng anh.
Tưởng Hạo Nhiên nhân cơ hội lập tức cắn mạnh môi cô, nghiến răng nói.
"Có phải em đang ghen đúng không? Em thừa nhận em đã yêu anh rồi, cho nên khi biết anh sắp kết hôn,em đã không vui....Em nói đi, nếu em muốn kết hôn với anh, ngay lập tức vị trí cô dâu sẽ thuộc về em".
Tưởng Hạo Nhiên ghì chặt lấy cô, anh điên cuồng hôn lên môi cô, hơi thở có chút hỗn loạn.
"Hinh....Anh nhớ em, nhớ em nhiều lắm!"
Tịch Khả Hinh sững người.
Người đàn ông này vừa nói nhớ cô sao?
Nhưng tại sao nhớ cô, lại chuẩn bị cưới người phụ nữ khác.
-"Cốc Cốc".
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên.
Tịch Khả Hinh còn chưa kịp đẩy anh ra, thì người bên ngoài đã xông vào.
"Khả Hinh! Em ..."
Người bước vào chính là Tạ Thiên Duật,anh định vào nói chuyện hôm trước. Nhưng hình ảnh hai người hôn nhau lúc này,anh hoàn toàn có chút bất ngờ.
Từ bao giờ mà cô đã có quan hệ với người đàn ông khác?
Tịch Khả Hinh hốt hoảng vội vàng đẩy Tưởng Hạo Nhiên ra. Rồi sau đó cô nhanh chóng đứng lên, ánh mắt nhìn Tạ Thiên Duật đầy sợ hãi, giống như cô đang vụng trộm với người đàn ông khác và bị anh phát hiện ra.
"Em.... Thiên Duật.... Hãy nghe em giải thích"
Tưởng Hạo Nhiên nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô trước mặt Tạ Thiên Duật, trong lòng anh lập tức hiện lên cơn phẫn nộ.
Anh đứng lên, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, trước mặt Tạ Thiên Duật,anh không ngại cưỡng hôn cô một lần nữa.
Tịch Khả Hinh giật bắn mình.
Nhưng Tạ Thiên Duật đã vội bước tới rất nhanh, liền tách hai người ra. Rồi anh nhìn Tịch Khả Hinh nghiêm túc hỏi.
"Em và anh ta là như thế nào? Tại sao lại hôn nhau ở đây?"
Anh không lấy tư cách bạn trai để hỏi cô, mà dưới thân phận là người anh trai, anh muốn biết cả hai đang có mối quan hệ gì với nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]