🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau vài phút đắng đo, lúc này Chung Linh bắt đầu thay đổi sắc mặt.Cô nhìn Thẩm Tư Niệm với đôi mắt giá lạnh, cất giọng hùng hồn không cần quan sát xung quanh.

"Những lời chị nói xem như là đúng đi.Vậy thì sao, bây giờ Dịch Chung Linh mới là vợ của Tịch Duy An, là người đã được anh ấy làm cho một buổi hôn lễ long trọng.Anh ấy cũng đã thuộc về tôi, yêu tôi,say mê tôi.... Chị muốn nói cho anh ấy nghe, thì cứ việc, để xem Tịch Duy An sẽ tin lời ai."

Chung Linh cười lớn.

"Thẩm Tư Niệm, chị có biết không.... Tịch Duy An sẽ không bao giờ bỏ tôi,anh ấy rất cần tôi.Chỉ mới sáng nay thôi, vừa kết thúc chuyến công tác liền bay về gặp tôi đầu tiên.Vậy chị nghĩ,có thể chia rẽ tôi và anh ấy sao"

Thẩm Tư Niệm siết chặt tay lại, vẻ mặt tức giận.

"Vậy sao ...Cô quá tự tin rồi, cứ chờ đó."

Ngay sau đó, cô ta chợt xoay người lại tiến về cửa.Một giây sau, liền mở ra.

"Anh đã nghe thấy hết rồi đúng không... Đây mới chính là gương mặt thật của vợ anh."

Chung Linh sững người,hai mắt trợn lên không thể tin Tịch Duy An đứng bên ngoài và đã nghe hết tất cả cuộc trò chuyện của cô và Thẩm Tư Niệm.

Nét mặt Tịch Duy An vẫn không thay đổi,anh không quan tâm Thẩm Tư Niệm nói gì,ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Chung Linh,trong lòng có bao nhiêu sự rối bời quay quanh.

Chẳng lẽ cô gái này chưa một lần nào yêu anh sao?

Anh nhẹ nhàng từng bước đi đến trước mặt cô.

Chung Linh vội vàng nắm lấy tay anh, giọng nói run rẩy đầy vội vã.

"Chồng ơi, không phải như vậy đâu.Anh hãy nghe em giải thích".

"Giải thích cái gì nữa." Âm thanh của anh như một con dao đang cứa vào tim cô.

Tịch Duy An cố nén cơn thịnh nộ trong lòng.

"Đã có lần tôi cảm thấy rất kỳ lạ mỗi khi tôi và em lên giường với nhau.Tôi luôn hỏi em,xài nước hoa mùi gì, vậy mà em chưa bao giờ trả lời thẳng thắn với tôi...Em luôn nói, tôi xấu xa, tôi cưỡng ép em.... Nhưng chính em mới là con người mang tâm địa đó". Câu nói cuối cùng anh gào thẳng lên với cô, đủ để thấy anh đang giận đến mức nào.

Chung Linh cảm nhận cơn giận dữ của anh, cô biết rằng mình đã tổn thương anh thật rồi.

Tịch Duy An giơ tay bóp lấy hai vai cô lắc mạnh.

"Dịch Chung Linh.... Vậy em đã có bao giờ yêu tôi thật lòng chưa...Hay là giống như Thẩm Tư Niệm nói... Là em đang trả thù cô ta, trả thù mẹ của em"

Chung Linh kinh hãi ngước mắt nhìn anh, nước mắt cô bắt đầu rơi xuống, lắc đầu nói.

"Không có....Em yêu anh thật mà"

"Em đừng có rơi nước mắt với tôi....Tôi cảm thấy kinh tởm lắm".Tịch Duy An đẩy mạnh cô ra,Chung Linh bất cẩn lùi về phía sau ngã mạnh xuống ghế.

Trái tim Chung Linh đau đớn, cô níu kéo tay anh.

"Đừng mà,anh đừng đối xử với em như vậy"

Tịch Duy An hất mạnh tay cô ra, anh nhấn mạnh từng chữ.

"Hiện tại do tôi và em đã là vợ chồng.Nhưng chuyện này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho em.Cách tốt nhất,sau này em hãy cố gắng cách xa tôi ra....Tôi cấm em xuất hiện trước mặt tôi".

Dứt lời,anh lập tức rời khỏi.

"Duy An....Duy An,đừng mà....Em biết mình sai rồi..." Chung Linh bất chợt quỳ thẳng xuống nền nhà, khóc trong im lặng,cô không nghĩ anh lại giận cô đến mức này.

Cô biết phải làm sao đây, cô không thể đánh mất anh được.

Một lúc sau, Chung Linh ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Tư Niệm, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Chị hả dạ lắm đúng không ? Tôi đã ra nông nỗi như vậy, trong lòng chắc chị cũng đang vui vẻ lắm".

Sắc mặt Thẩm Tư Niệm tái mét, cô không nghĩ Tịch Duy An lại đối xử với Chung Linh như thế, đây là lần đầu tiên cô thấy anh lớn tiếng với phụ nữ. Lúc trước cô quen anh cũng chưa bao giờ thấy anh giận như vậy.

Nhưng tại sao lúc này cô nhìn thấy Chung Linh khóc trong sự đau đớn như vậy, cô lại không hề cảm thấy vui vẻ mà cô còn cảm thấy mình dường như đang rất lo lắng tình trạng của hai người họ.

*******

Trở về nhà họ Tịch,Chung Linh luôn tự nhốt mình trong phòng, cô liên tục điện thoại cho anh, chỉ mong anh có thể nghe cô giải thích.Nhưng đối với sự chờ đợi của cô, dường như đối phương đã không còn muốn nghe điện thoại của cô, thậm chí cô có cảm giác anh đã chặn luôn số điện thoại của cô.

Cô biết rằng anh đang rất giận cô, nhưng chẳng lẽ anh muốn từ bỏ cô, cuộc hôn nhân này chính thức kết thúc chưa đầy nửa tháng sao.



Khoảnh khắc ánh mắt căm phẫn của anh lúc đó nhìn cô, trái tim cô chợt nhói đau.Cô không nghĩ mình có thể yếu đuối đến như vậy.

Cô sợ rằng anh lại một lần nữa bỏ rơi cô.Phải làm sao.... Cô phải sao, để anh mới có thể tha thứ cho cô.

Còn nhà họ Tịch, nếu tất cả mọi người biết chuyện, họ sẽ có thái độ gì... Sẽ khinh bỉ cô đúng không?

Khi cô tự nhốt vào phòng, cô đã nghe thấy tiếng nói vui mừng của bà nội, mẹ chồng cùng với hai đứa con của cô,thông báo là anh đã trở về.Sự vui mừng ấy, càng làm cho cô cảm thấy bản thân mình có lỗi rất nhiều.

Chuyện làm cô khó hiểu hơn đó chính là Thẩm Tư Niệm lại không nói chuyện của cô và mối quan hệ của cô với Tịch Duy An đang rạn nứt cho gia đình nghe.Nếu như mọi khi, cô nghĩ cô ta sẽ ăn mừng nhảy nhót.Thế mà cô ta lại im lặng một cách bất thường, thậm chí cũng tự ở trong phòng của mình.

Đến tầm mười giờ khuya,Giai Ý và Tiểu Dịch Thần không đợi được Tịch Duy An trở về, bèn đi vào phòng của bố mẹ mình.

"Mẹ ơi! Khi nào bố mới trở về?"Giai Ý đi đến gần Chung Linh vừa dụi mắt vừa cất giọng non nớt hỏi.

Chung Linh ngồi ở trên giường, cả người quay về phía cửa sổ bên ngoài, ánh mắt cô nhìn về ánh trăng theo một cách hư vô, từng giọt nước mắt rơi xuống, khiến gương mặt cô đã bắt đầu nhợt nhạt.Nhưng có lẽ hồn vía Chung Linh lúc này đã bay đến chỗ Tịch Duy An, đến nỗi hai đứa trẻ đã vào phòng mà cô cũng không hay biết.

Tiểu Dịch Thần và Giai Ý nhìn nhau, rồi sau đó Tiểu Dịch Thần là người bước tới chạm vào vai của Chung Linh.

"Mẹ ơi!"

Chung Linh liền giật bắn mình, cô nhìn thấy Tiểu Dịch Thần thì vội vàng đưa tay lên lau nước mắt.

Tiểu Dịch Thần vô tư cười tươi ôm lấy cô.

"Mẹ ơi! Khi nào bố về vậy ạ...? Chúng con muốn gặp bố".

Đến lượt Giai Ý khoa tay múa chân ở trước mặt cô.

"Con nhớ bố.... Mẹ mau kêu bố về đi,bố nói đã mua rất nhiều quà cho con rồi a!"

Chung Linh nghe xong liền ôm cả hai đứa vào lòng, cô cố gắng điều chỉnh lại giọng nói lại vì cô không muốn hai đứa trẻ phát hiện biểu hiện kỳ lạ của cô.

"Bố đang làm việc,hai đứa con bây giờ quay trở về ngủ đi.Sáng mai thức dậy mẹ tin chắc, tụi con sẽ nhìn thấy bố".

"Thật không ạ" Giai Ý và Tiểu Dịch Thần đồng thanh hỏi.

Chung Linh do dự một lát, cuối cùng gật đầu nhẹ.

Sau đó cô đưa hai đứa trẻ về phòng,ru tụi nhỏ ngủ.Rồi cô tiếp tục quay trở lại phòng mình.

Khi cô bước lại phòng mình, thì đồng hồ đã chỉ đến hơn mười một giờ khuya.Lúc này cô cảm thấy rất lo lắng, đành điện thoại cho Hoắc Thiếu Tiên.

Nhưng Hoắc Thiếu Tiên lại nói Tịch Duy An không có đi chung với anh ấy.Nghĩ một hồi cô lại điện thoại cho Trình Hiểu Dư, cậu ta cũng nói anh đã đi về từ rất sóm.

Vào lúc cô không biết phải làm thế nào để liên lạc với anh, thì âm thanh mở cửa đột ngột vang lên.

Cô bất chợt giựt mình nhìn ra cửa.

Bóng dáng người đàn ông quen thuộc lập tức xuất hiện.

Chung Linh mừng rỡ liền lập tức đứng dậy chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy anh

"Ông xã! Cuối cùng anh đã về rồi,em thật sự rất lo lắng cho anh"

Nghe xong, nét mặt Tịch Duy An không một chút cảm xúc, bèn hừ lạnh.

"Em lo lắng cho tôi hay là sợ tôi vạch mặt em trước mặt mọi người".

Nói rồi anh kéo tay cô ra khỏi người anh.

Chung Linh sững người.

"Duy An! Anh làm sao vậy? Anh nghĩ em là con người vậy sao?"

Tịch Duy An đưa tay giựt mạnh chiếc cà vạt trên cổ mình,khẽ cong môi nói

"Em là con người như thế nào, chẳng lẽ tôi ngốc đến nỗi không biết sao?"Ánh mắt Tịch Duy An chợt nhíu lại nhìn xung quanh.

"Xem ra em vẫn chưa hiểu lời cảnh cáo của tôi."

Chung Linh nhìn anh tỏ vẻ không hiểu.

Tịch Duy An nhìn cô, thái độ trở nên lạnh lùng.

"Tôi đã cảnh cáo em không được lại gần tôi.Tại sao em còn không thu dọn đồ đạc của mình trong phòng của tôi đi ra khỏi đây....Từ bây giờ tôi không muốn sống chung với một con người như em".



Hô hấp Chung Linh bất chợt ngừng lại, trái tim cô run mạnh lên.

"Anh muốn đuổi em đi sao?"

Tịch Duy An cười khẩy.

"Tôi cũng muốn lắm, nhưng lúc này chưa phải là lúc.Em mau dọn đến phòng bên cạnh ở đi.....Vậy em mau dọn nhanh lên".

Tịch Duy An nói xong, liền gỡ chiếc nhẫn cưới ở trước mặt cô, ném thẳng vào tủ, buông ra một câu.

"Cuộc hôn nhân vớ vẩn, biết trước có ngày này, tôi đã không kết hôn.Đây chính là chuyện sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi".

"Tịch Duy An".

Chung Linh cảm giác anh chính là đang sỉ nhục cô.Ý của anh là kết hôn với cô chính là sự sai lầm của anh đúng không?

Tịch Duy An nhìn cô, nghiến răng.

"Tôi nói sai sao....Em đã làm ra những chuyện như vậy, có thể lớn tiếng ở đây sao?"

"Tịch Duy An! Anh thật quá đáng...

Chung Linh khóc trong sự đau đớn, rồi nhanh chóng thu dọn quần áo của mình.

Nhưng Tịch Duy An vẫn không buông tha cô,anh cố ý cất giọng khiêu khích cô.

"Em cũng biết tôi là một người có nhu cầu rất cao, nếu nay mai em có thấy tôi đi với ai thì cũng đừng tỏ ra ghen tuông ở trước mặt tôi".

Chung Linh nghe xong liền bật cười, một nụ cười phải nói có phần thê lương.Ngay sau đó cô quay lại nhìn anh,cố gắng kiềm chế cảm xúc nói với anh

"Anh yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện trẻ con đó.Nếu anh muốn ly hôn ngay bây giờ, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận".

Tịch Duy An nghe cô nhắc đến chuyện ly hôn, thì trong lòng anh lập tức giận dữ.Một giây sau,anh lao về phía cô, đè mạnh cô vào tường, hai tay anh kiềm hãm hai tay cô lại giam lên đỉnh đầu.

"Sao... Muốn ly hôn với tôi sao....Đừng hòng".

"Tịch Duy An...Mau thả tôi ra" Cô vùng vẫy trừng mắt nhìn anh.

Tịch Duy An nhìn gương mặt muốn khóc nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ ở trước mặt anh.Trong lòng anh thật sự rất giận dữ.

Một giây sau anh cúi đầu xuống ngang ngược hôn lên môi cô.

Chung Linh ban đầu có sững sờ, nhưng ngay sau đó cô đã mạnh mẽ không muốn anh cứ như vậy ức hiếp cô mãi.Ngay sau đó cô liều mình đạp mạnh vào chân anh.

Tịch Duy An đau đớn liền lập tức buông cô ra.

Chung Linh bước nhanh qua người anh, tiếp tục bỏ quần áo mình vào chiếc vali.

"Tôi biết tôi đã làm chuyện có lỗi với anh, nhưng nếu anh cứ sỉ nhục tôi,khinh bỉ cuộc hôn nhân chúng ta.... Thiết nghĩ chúng ta không cần phải tiếp tục sống chung làm gì"

Nói xong, câu nói đó Chung Linh cũng đã thu xếp quần áo của mình xong.

Cô không hề quay đầu lại nhìn anh.

Khi cô còn định đi ra khỏi phòng.Nhưng lúc này người đàn ông phía sau lưng cô đã thật sự lên cơn điên.

Anh bước tới đẩy mạnh cô lên giường, khiến cả người cô ngã sấp xuống.

"Dịch Chung Linh! Tôi chưa nói rằng việc cưới em là việc khiến tôi hối hận".

Lúc này tại cô bất chợt nghe dây kéo khoá quần,hông cô đang được anh mạnh mẽ nâng lên,chiếc váy ngủ mỏng cũng bị tên đàn xấu xa kéo lên cao.

Một dự cảm đầy sợ hãi, cô lập tức quay đầu định ngăn cản hành động của anh.

Thế mà cô không ngờ hành động anh lại nhanh đến mức khiến cô đau đớn không thể nào thở nổi.Hạ thân bị anh tấn công đột ngột, sử sỉ nhục càng lúc càng dâng lên trong lòng cô.

Tịch Duy An để cô dựa vào người anh,hai tay không ngừng sờ soạng thân thể nhạy cảm của cô, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Em đã có lỗi với tôi, đây là sự trả giá mà tôi dành cho em.Tôi yêu em, nhưng không thể nuông chiều em.Còn việc ly hôn....Em đừng hòng....Em đã là vợ tôi, thì đừng mong thoát ra khỏi cuộc hôn nhân này.Cho dù sau này em có sống trong địa ngục,em mãi vẫn là vợ của tôi"

Dứt lời, Tịch Duy An xoay người cô lại,đè cô xuống giường.Một lần nữa anh điên cuồng chiếm hữu thân thể cô.

Mỗi một phút một giây trôi qua,Chung Linh cứ như một cái xác không hồn, mặc cho anh muốn làm gì làm.Vì giờ đây cô đã thật sự rơi vào vào địa ngục tâm tối mà chẳng ai có thể cứu cô vào lúc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.