🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trông chốc lát, Chung Linh đã bị Tịch Duy An vứt hết tất cả quần áo xuống nền nhà.

Nhưng thật bất ngờ lúc này,Chung Linh lại chủ động giật nút áo của anh, cô mạnh tay kéo anh xuống rồi chủ động cắn vào cổ anh.

"Nếu anh muốn thì cứ việc,em cũng đang muốn kiểm tra,xem trải qua một tuần,anh có ra ngoài giấu em ăn vụng không?"

Ánh mắt Tịch Duy An tràn ngập đen tối,anh đưa tay mở rộng chân cô ra.Một giây sau dã thú của anh liền tiến thẳng vào trong.

Anh liền bật ra hơi thở đầy thỏa mãn,hông anh bắt đầu đẩy mạnh.

"Tại sao em lại có suy nghĩ anh có thể ra ngoài ăn vụng trông khi anh đã có

một cô vợ có thân hình đầy mê người như thế.... Cả ngày lẫn đêm anh đều nhớ em, nhớ thân hình quyến rũ của em, vòng một gợi cảm, vòng hai con kiến,vòng ba hấp dẫn.Đặc biệt gương mặt xinh đẹp trẻ con của em, nó luôn khắc ghi trong đầu của anh"

"Á....Duy An... Nhẹ lại.....Chung Linh nằm trên bàn, nghiên đầu sang một bên một cách hưởng thụ.

"Sao vậy,anh làm em đau sao....? Em biết không,anh đã bỏ đói một tuần nay, bây giờ sức mạnh của anh không thể kiểm soát được vợ ơi".

Chung Linh thở hỗn hển,cô cũng không ngờ,anh vừa trở về,anh và cô lại làm chuyện này ngay lập tức, lại còn ở trong phòng làm việc của cô.

Cũng may khi nãy cô vào đây, không biết vì lý do gì mà hôm nay cô cảm thấy trong người rất bất an nên đã khoá cửa phòng lại.Và lúc này hiển nhiên cô cũng đã biết lý do.

Đầu Tịch Duy An gục xuống,anh yêu thương cưng chiều nụ hồng trên ngực cô, khẽ cất giọng tán dương.

"Hôm nay em sử dụng mùi nước hoa gì mà lại thơm thế.Từ lúc em đi vào phòng,anh đã không thể chịu nổi rồi.."

Chung Linh ôm chặt lấy tấm lưng của anh,dùng ánh mắt mê hoặc nhìn anh.

"Là một mùi hương em vừa mới sáng chế ra.... Chồng có thích không?"

Lồng ngực Tịch Duy An toả ra rất nhiều mồ hôi,anh cảm nhận hôm nay anh đã dùng hết sức để chiếm hữu người con gái này.

"Đương nhiên là thích rồi,em làm cái gì anh cũng đều thích... Bé con, một lần vẫn chưa đủ, thêm nữa nhé!"

Ngay sau đó,anh ôm lấy cô tiến về chiếc ghế sofa.Anh để cô ngồi trên người anh, chợt nở nụ cười xấu xa.

"Đến lượt em.... Làm đi em...

Vừa nói,anh vừa vuốt lấy tấm lưng cô, từ từ đi xuống ôm chặt bờ mông cô dí sát vào người anh.

Ngày qua ngày,Chung Linh cũng đã dần quen với việc làm chuyện này với anh.Cô cũng hiểu anh thích tư thế chủ động của cô.

Một giây sau, cô bắt đầu chinh phục anh bằng cách ở trên nhấp nháy theo hông anh.Đôi môi cả hai luôn dính vào nhau, sự kiềm hãm khát vọng đã không còn nữa.Hai người giống như vừa trải qua đã rất lâu rồi không gặp nhau vậy.

Yết hầu của Tịch Duy An lên xuống dữ dội,tay anh không ngừng ôm lấy ngực cô.

"Tiểu Linh.....Em là một tiểu yêu tinh...Anh yêu em, vợ à!"

"Uhmm....Em cũng yêu anh.... Yêu anh rất nhiều"

Cô không thể tưởng tượng được nếu như cô bị anh xa lánh, ruồng bỏ.Cô không mạnh mẽ như những gì thể hiện bên ngoài, trong lòng cô rất sợ, sợ anh sẽ bỏ rơi cô, muốn ly hôn với cô.

Sau khi trải qua cuộc tình nóng bỏng vừa rồi, Tịch Duy An ngồi dựa vào ghế sofa,ánh mắt nhìn Chung Linh đang cầm lấy khăn giấy lau nhẹ những dấu vết mà anh đã để lại trên người cô, không ngừng nhắc nhở anh.

"Anh cứ ức hiếp em.Lần sau đừng để lại...Lỡ hôm nào đó là kỳ nguy hiểm của em, rồi lại mang thai nữa thì sao...Tốt nhất là lần sau anh nên dùng biện pháp an toàn".

Nghe cô nói vậy, Tịch Duy An cười khẽ, rướn người hôn nhẹ tấm lưng cô,tay anh bất ngờ luồn ra trước nắm lấy tay đang cầm khăn giấy của cô, rồi làm theo hành động cô,lau nhẹ vào chỗ đó.

Chung Linh rùng mình, ngại ngùng đẩy nhẹ anh ra

"Đừng đùa nữa".

Nhưng anh vẫn tiếp tục lau giúp cô.

"Chẳng phải trước khi anh đi,em cũng đã nói có thể sinh thêm con cho anh mà."

Chung Linh bỗng giựt mình.

Đúng vậy, cô từng nói muốn sinh thêm cho anh một đứa con.

"Nhưng mà....

Chung Linh chợt nghiên đầu nhìn anh.Trong lòng bất chợt suy nghĩ.

Hay là bây giờ cô sinh cho anh một đứa con trong thời gian mang thai cô sẽ nói sự thật về lọ mùi hương kỳ lạ đó cho anh nghe.Cô đoán rằng,anh sẽ không giận cô nhiều và cũng không thể bỏ mặt cô vì cô đang mang thai được.Rồi đợi khi cô sinh em bé ra,anh và cô sẽ trở lại tình cảm giống như lúc trước.



Thấy cô không nói gì, Tịch Duy An liền hôn lên môi cô.

"Anh nói giỡn thôi,em không cần suy nghĩ nhiều.Miễn chúng ta cứ bên nhau, có thêm con cũng không quan trọng."

Chung Linh còn định nói với anh nghe cô cũng muốn sinh con cho anh.Nhưng đúng lúc này, bụng cô bất chợt quặn lên dữ dội, càng lúc càng dâng lên đến cổ họng.

Ngay lập tức cô đưa tay bụm miệng, cuối cùng không nói lời nào chạy thẳng vào nhà vệ sinh ở trong văn phòng của cô.

Tịch Duy An thấy vậy cũng kinh sợ, vội chạy theo cô.

"Bà xã! Em làm sao vậy?"Anh đứng phía sau đưa tay vỗ nhẹ lưng cô.

Một lát sau.

Chung Linh dựa người vào anh, thở khó nhọc, cô khẽ lắc đầu.

"Em không sao... Có lẽ lúc sáng em đến đây vẫn chưa ăn sáng".

Tịch Duy An sững sốt.

"Gì cơ? Em chưa ăn sáng."

Anh quay mặt cô lại, nhìn cô nghiêm trọng hỏi.

"Tại sao chưa ăn sáng, có phải ở nhà mọi người không quan tâm đến em không?"

Chung Linh xua tay, nét mặt mệt mỏi cười ngượng.

"Không phải... Chỉ là sáng nay em phải đến trường của tụi nhỏ nói chuyện với cô giáo,cho nên đã quên ăn sáng"

"Ăn sáng mà em cũng quên là sao..."

Tịch Duy An giận dữ, nhưng anh chính là giận chính mình.Nếu biết cô chưa ăn sáng,anh sẽ không ham muốn mà ép cô làm chuyện đó với anh khi vừa mới trở về.

"Vậy để anh đưa em đến nhà hàng ăn sáng."Không phải anh đưa ra lời mời mà đó chính là mệnh lệnh cô phải nghe theo.

Chung Linh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Bây giờ sao....

Tịch Duy An nhướng mày, nở một nụ cười có phần xấu xa.

"Đương nhiên, không có gì quan trọng bằng sức khỏe của vợ anh.Ông xã sẽ tẩm bổ lại cho em.... Bởi vì bà xã đã làm cho anh vui vẻ khi nãy".

Cô chợt xấu hổ, liền đẩy nhẹ anh ra.

Anh khẽ cúi đầu, ôm lấy cô vào lòng.

"Sau này không được bỏ ăn sáng, nếu em mà mất đi lạng thịt nào,anh sẽ xót lắm đấy.Anh cưới em về là để nuôi em mập, chứ không phải để em yếu ớt đến như vậy".

Trái tim Chung Linh bỗng nhảy vội lên.Niềm hạnh phúc trong lòng cô lúc này không thể nào diễn tả được.Cô thật sự đã lấy đúng người rồi.

*****

Đến chiều tối,Chung Linh đang định thu dọn đồ đạc, định sẽ tan làm cùng với anh.Thì đúng lúc này cô nhận được một cuộc điện thoại.

Cầm điện thoại trên tay, nhìn vào màn hình, cái tên hiển thị trên đó,cô không định sẽ nghe.Nhưng nếu cô không bắt máy, chắc chắn đối phương sẽ tiếp tục làm phiền cô.

Cuối cùng cô cũng đành phải bắt máy.

Đối phương vô thẳng vấn đề chính.

Nghe xong,cô sững người vài giây.

Khi cô còn chưa nói gì, thì bên đó đã tắt máy.

Trong lòng Chung Linh bỗng chốc cảm thấy bất an, thì ra cô hiểu vì sao hôm nay trong người cô có cái gì đó không ổn.

Ngay sau đó,cô ngừng thu dọn đồ, bỏ hết tất cả chạy thẳng ra ngoài.

Nhưng có lẽ Chung Linh cũng không ngờ rằng,khi cô ngồi trên chiếc xe taxi thì cũng đã có một người đang đi theo cô.

Khi Chung Linh đến nơi, cô mới chợt nhận ra địa chỉ mà đối phương hẹn cô lại chính là tòa chung cư mà lúc trước cô và Giai Ý đã từng ở.



Vừa ra khỏi thang máy, cô đã nhanh chóng tiến đến căn hộ của mình.

Còn đang định đưa tay gõ cửa, thì lúc này cánh cửa bất chợt mở ra.

Bên trong liền xuất hiện gương mặt của một người phụ nữ mang theo nụ cười đắc ý nhìn về Chung Linh

"Em gái! Chị đợi em đã hơn một tiếng rồi đấy".

Người lên tiếng chính là Thẩm Tư Niệm, cô ta đã canh thời gian Chung Linh tan làm để hẹn cô đến đây.

Chung Linh lập tức nhào đến Thẩm Tư Niệm, giọng điệu cô run rẩy, hỏi gấp.

"Rốt cuộc chị đã biết chuyện gì....? Nói mau lên....

Thẩm Tư Niệm bật cười.

"Em làm gì gấp gáp thế, là chị em với nhau.Chị cũng đang muốn biết,cô em gái của chị thật ra là con người như thế nào, để có thể dụ dỗ Tịch Duy An say mê đến vậy....Thì ra cũng chỉ là âm mưu".

"Chị....

Thẩm Tư Niệm nhìn sâu vào mắt Chung Linh, nghiến răng nói.

"Tôi đã biết tác dụng của lọ mùi hương hôm trước mà cô đã đổ lên người tôi.Nó cũng giống như một loại thuốc kích thích giúp cho nam giới thích thú với chuyện chăn gối.Cô đã từng sử dụng với Tịch Duy An, bốn năm trước trên người anh ta cũng có mùi hương này và tôi đã từng ngửi thấy nó."

Chung Linh buông Thẩm Tư Niệm ra, gương mặt chợt biến sắc.

"Tư Niệm, chuyện không phải như chị nghĩ.Tôi....

"Cô còn chối.... Vậy cô hãy trả lời cho tôi nghe, cô có sử dụng nó với Tịch Duy An không?"

Chung Linh rất muốn giải thích với cô ta, nhưng xem ra lúc này cô ta không muốn nghe những lời cô nói.

Thẩm Tư Niệm nhếch mép cười khẩy, đưa tay đẩy mạnh Chung Linh ngã xuống ghế sofa.

"Cô không muốn nói vậy tôi nói thay cô vậy".

Chung Linh ngẩn người ngước mắt nhìn cô ta.Cô không thể đoán được cô ta đã biết bao nhiêu chuyện và không hiểu vì sao chuyện bí mật này lại loạt vào tay người phụ nữ như cô ta.

Thẩm Tư Niệm liếc mắt nhìn ra cửa, cô ta nhìn thấy đôi giày da của đàn ông đang lấp ló bên ngoài.Trong lòng cô ta thầm mừng rỡ.

Cô ta bắt đầu nói lớn, như cố ý cho người bên ngoài nghe thấy.

"Bố cô là Dịch Tấn Trung là một người rất tài giỏi trong việc sáng tạo mùi hương.Ông ta từng làm ra một bài thuốc khá kỳ lạ.Nói chính xác nó không phải mùi hương thông thường, mà nó gọi là độc dược.Đa phần những người mắc bệnh lý có thể dùng trong lúc quan hệ, người bình thường như Tịch Duy An nếu dùng sẽ gây ra ảo giác, không nhận định rõ đối phương là ai.Vì vậy cô đã lấy nó khống chế anh ta, bắt anh ta say mê cô và kết hôn với cô.Việc hai người lấy nhau cũng xuất phát từ mục đích của cô".

Nghe xong,Chung Linh bất giác nhìn cô ta hỏi thẳng.

"Mục đích.... Chị nói xem tôi có mục đích gì để làm chuyện này".

Thẩm Tư Niệm cười đắc ý.

"Thì cũng chính là sự ganh ghét của cô.Ngay thời điểm đó, cô biết tôi là bạn gái của Tịch Duy An.Cô đố kỵ vì tôi có được anh ta, vì muốn trả thù, cô đã quyến rũ anh ta lên giường với cô.Sau đó sinh ra Giai Ý để ép anh ta không thể kết hôn với tôi.Kế hoạch của cô nhìn sơ qua cũng có thể đoán được tâm địa của cô như thế nào".

"Chị nghĩ tôi là đang đố kỵ chị sao" Cô nhìn cô ta hỏi ngược lại.

Thẩm Tư Niệm gật đầu mạnh.

"Đương nhiên.Từ nhỏ tôi đã cướp mẹ của cô,cho nên cô muốn cướp lấy người đàn ông của tôi để trả thù.Bây giờ nếu như tôi nói cho Tịch Duy An biết chuyện này thì sao, để xem anh ta có còn yêu cô nữa không."

Nghe cô ta nói,ban đầu Chung Linh cũng rất sợ hãi.Nhưng đúng lúc cô chợt nhớ đến sáng nay khi đi ra ngoài ăn với anh, cô đã vờ hỏi anh vài câu.

"Chồng nè! Nếu sau này anh phát hiện, em đã lừa dối anh thì sao?"

Tịch Duy An mỉm cười hỏi.

"Lừa dối chuyện gì...? Em cụ thể ra xem"

"Chẳng hạn như là em đã lên kế hoạch tiếp cận anh, làm cho anh yêu em....Cụ thể là quyến rũ anh lên giường với em".

Lúc đó cô nói xong câu đó, còn rất sợ bị anh chửi.Nhưng cô không ngờ anh bật cười một lúc, rồi đáp lại cô bằng câu nói.

"Miễn em đừng nói là em sẽ không yêu anh nữa là được rồi! Đã là quá khứ thì nhắc lại làm gì"

Khi đó cô rất vui mừng và nghĩ anh nếu như biết sự thật,anh cũng sẽ không bao giờ giận cô.

Lưu ý những nội dung trong đây là hư cấu nhé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.