Bên trong,Tịch Duy An dường như anh đã không kiềm chế được rồi.Cả hai đã trao nhau một nụ hôn rất nồng cháy, trên người Chung Linh càng lúc được Tịch Duy An nâng niu chăm sóc,nơi nhạy cảm liên tục chạm vào nhau làm cho ham muốn của người đàn ông càng trở nên hiện lên rõ rệt.
Vậy mà rồi khi âm thanh đóng cửa có chút khá mạnh vang lên từ Tịch Khả Hinh, cũng là lúc tâm hồn đang được ma quỷ dẫn dắt của cả hai bỗng đột ngột kéo lại.
Hai ánh mắt dán chặt nhìn nhau rất lâu,hơi thở vẫn còn nóng bỏng đang hoà quyện vào không gian riêng tư.Chẳng mấy chốc,Tịch Duy An đã nhanh chóng rời khỏi người của Chung Linh.
Anh quay lưng lại, lắp bắp nói.
“Tôi xin lỗi! Cô mau chóng mặc quần áo của mình vào đi“.
Nói rồi anh tức tốc đi nhanh vào trong phòng tắm.
Nhiệt độ trong phòng vẫn còn làm tan chảy cơ thể của Chung Linh,hồn vía cô bất giác chưa kịp quay trở về.Đôi mắt mơ hồ chẳng biết đây có phải là thật không? Vừa rồi cô đang bị gì thế....Tại sao lại không ngăn người đàn ông đó?
“Tịch Duy An.....! Anh nói đi, rốt cuộc anh và Tịch Đình Kiên....Ai mới là người cứu tôi năm đó“.
Khi còn ở Giang Tô, lần đầu tiên cô gặp Tịch Duy An cô đã nghĩ anh chính là ân nhân của cô vào năm xưa.Nếu như năm đó cô không được đưa đến bệnh viện kịp thời, rất có thể cô sẽ không có mặt ở trên đời này cho đến tận bây giờ.Cho nên khi cô nghe đến lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-uoc-chiem-huu/3547582/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.