Trọng Lâu, Trọng Lâu, Trọng Lâu. Trong đầu ông ta toàn là Trọng Lâu.
Tại sao hắn lại chưa chết? Rành rành là hắn chết rồi kia mà?
Ba ngày sau, suối Bích Lạc, quyết chiến sinh tử.
Đúng là hắn đã trở lại, hắn chưa chết thật!
Xem ra, ba ngày nữa đại chiến là không thể tránh khỏi.
Bóng Trọng Lâu chớp nhòa, rồi đem Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan ra khỏi điện Kim Hoa.
Khuynh Thành dường như vẫn chưa hết bàng hoàng kinh ngạc
Trọng Lâu trong truyền thuyết, giờ đây rành rành đang đứng trước mặt cô.
“Khuynh Thành! Ta cảm ơn cô!”
“Tôi… tôi có làm được việc gì đâu, sao ông lại cảm ơn tôi?”
Trọng Lâu hiểu rằng Diệp Khuynh Thành vẫn chưa hề biết rõ mọi chuyện. Ông không rõ nếu mình nói rõ tất cả cho Khuynh Thành biết, liệu cô ta có tức giận điên cuồng không.
Nhưng quả thật ông không muốn giấu cô nữa.
“Khuynh Thành, có chuyện này ta muốn nói với cô. Thực ra…”
Trọng Lâu chưa kịp nói tiếp thì Hoa Mãn Nguyệt đã cười khanh khách chạy đến, nói: “Thế là đã đuổi kịp các vị rồi!”
Cũng không đợi họ nói gì, Hoa Mãn Nguyệt đặt tay lên vai Trọng Lâu, tươi cười nói: “Ông chính là Chiến thần Trọng Lâu! Tôi là Hoa Mãn Nguyệt. Từ nay chúng ta là anh em một nhà rồi!”
Kỳ cục!
Anh chàng này thật hay vơ vào!
Trọng Lâu còn chưa nói một câu nào, sao bỗng trở thành anh em một nhà nhỉ?
“Trọng Lâu, ba ngày nữa ông sẽ đại chiến với Tiên đế thật à?”
Lại không đợi Trọng Lâu trả lời, anh ta nghiến răng ken két nói: “Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471665/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.