Trọng Lâu, Trọng Lâu, Trọng Lâu. Trong đầu ông ta toàn là Trọng Lâu. Tại sao hắn lại chưa chết? Rành rành là hắn chết rồi kia mà? Ba ngày sau, suối Bích Lạc, quyết chiến sinh tử. Đúng là hắn đã trở lại, hắn chưa chết thật! Xem ra, ba ngày nữa đại chiến là không thể tránh khỏi. Bóng Trọng Lâu chớp nhòa, rồi đem Diệp Khuynh Thành và Hồng Loan ra khỏi điện Kim Hoa. Khuynh Thành dường như vẫn chưa hết bàng hoàng kinh ngạc Trọng Lâu trong truyền thuyết, giờ đây rành rành đang đứng trước mặt cô. “Khuynh Thành! Ta cảm ơn cô!” “Tôi… tôi có làm được việc gì đâu, sao ông lại cảm ơn tôi?” Trọng Lâu hiểu rằng Diệp Khuynh Thành vẫn chưa hề biết rõ mọi chuyện. Ông không rõ nếu mình nói rõ tất cả cho Khuynh Thành biết, liệu cô ta có tức giận điên cuồng không. Nhưng quả thật ông không muốn giấu cô nữa. “Khuynh Thành, có chuyện này ta muốn nói với cô. Thực ra…” Trọng Lâu chưa kịp nói tiếp thì Hoa Mãn Nguyệt đã cười khanh khách chạy đến, nói: “Thế là đã đuổi kịp các vị rồi!” Cũng không đợi họ nói gì, Hoa Mãn Nguyệt đặt tay lên vai Trọng Lâu, tươi cười nói: “Ông chính là Chiến thần Trọng Lâu! Tôi là Hoa Mãn Nguyệt. Từ nay chúng ta là anh em một nhà rồi!” Kỳ cục! Anh chàng này thật hay vơ vào! Trọng Lâu còn chưa nói một câu nào, sao bỗng trở thành anh em một nhà nhỉ? “Trọng Lâu, ba ngày nữa ông sẽ đại chiến với Tiên đế thật à?” Lại không đợi Trọng Lâu trả lời, anh ta nghiến răng ken két nói: “Từ lâu tôi đã muốn xử lý cái thằng cha khốn kiếp ấy. Tiếc rằng tôi không đủ sức! Nay ông đã về thì tốt rồi. Ba ngày nữa, đệ sẽ đến cổ vũ trợ uy cho huynh.” Diệp Khuynh Thành kinh ngạc toát mồ hôi nhìn Hoa Mãn Nguyệt, sao mình lại quen một người như thế này. Ngán thật! Lên tiên giới, người quen đầu tiên lại là một anh chàng thần kinh không bình thường. Trọng Lâu bình thản đưa mắt nhìn anh ta, nhấc bàn tay anh ta đang đặt trên vai ông hạ xuống, khẽ vỗ; rồi quay sang nói với Diệp Khuynh Thành: “Chúng ta đi thôi.” “Kìa, sao lại đi? Tôi muốn mời các vị dùng cơm… ơ kìa?” Trọng Lâu đi thẳng, chẳng buồn ngoái đầu lại. Lưu Hương Nguyệt Nhi thì ngẩn ngơTrọng Lâu, giọng trầm trồ say đắm: “Khủng thật!” “Khủng? Khủng cái con khỉ gì chứ!” Anh cốc lên đầu Lưu Hương Nguyệt Nhi một cái, giọng bực mình: “Chỉ giỏi nghệt cái mặt ra!” “Gì thế? Đó gọi là khủng! Đâu có như ai đó chỉ suốt ngày cười cợt nhắng nhít, chẳng đứng đắn gì cả.” Hoa Mãn Nguyệt đưa tay ra ôm cô vào lòng, nhìn cô bằng ánh mắt kẻ cả, cắn vào môi cô, nói: “Nào! Ai khủng?” “Quá đáng! Anh khủng! Anh khủng, được chưa?” “Ừ, có thế chứ! Bây giờ ta về nhà!” Rồi anh ôm Lưu Hương Nguyệt Nhi khệnh khạng bước đi. Về Trọng Lâu. Diệp Khuynh Thành cảm thấy đó là một truyện thần thoại. Khi ông xuất hiện rất rõ ràng trước mặt cô, cô mới biết hoàn toàn không phải thần thoại. “Trọng Lâu, tôi nghe Huyết Sâm gia gia nói ông đã đại chiến với Tiên đế…” “Đúng! Mọi người đều cho rằng ta đã chết rồi. Nhưng, hồn phách ta không hề tan, ta đã rơi đúng vào cây hoa Huyết Sâm. Vì suốt ngày được linh khí nuôi dưỡng cho nên ta đã sống sót, hết sức thần kỳ. Ta sống cùng cây cổ thụ Huyết Sâm ấy. Rồi đến một ngày cây Huyết Sâm tu thành hình người, nó có thể trò chuyện với ta. Cô còn nhớ khi lên 5 tuổi cô bị rơi xuống Thực Nhân Cốc chứ? Lúc đầu có một chàng trẻ tuổi đến gặp Huyết Sâm, bảo ông ta phải bằng mọi cách phải đưa cô trở ra. Lúc đó ta đã biết rằng con người cô không hề đơn giản. Cho nên ta mới bảo Huyết Sâm hãy nhận lời, và cho cô biết những bí mật về hồ U U. Ta biết sẽ có ngày cô sẽ đặt chân lên vườn Vạn Thú. Quả nhiên về sau cô đã đến. Khi gặp lại cô, ta càng tin rằng mình đã không nhìn nhầm người. Muốn trở lại tiên giới, muốn báo thù, ta chỉ có thể trông cậy ở cô. Vì hồi đó ta vẫn còn rất yếu, ta chỉ là một linh hồn; công lực ta rất yếu, rất yếu. Ta không có cách gì để trở lại tiên giới. Ở chốn phàm trần, dù là ở trong vườn Vạn Thú, nếu ta muốn tu thành hình người, thì sẽ là một quá trình rất dài, rất dài lâu. Ta đã chờ đợi rất lâu, Tịch Vân của ta đã ngủ li bì rất nhiều năm tháng. Ta không chờ thêm được nữa. Khi ta nhìn ánh mắt của cô dành cho anh chàng trẻ tuổi kia, ta hiểu rằng cô nhất định sẽ thành công. Vì trong ánh mắt của cô, ta nhìn thấy những nét rất giống với ánh mắt Tịch Vân. Ánh mắt của một người, vì tình yêu, dám làm tất cả. Về sau quả nhiên cô đã đi xuyên không gian lên tiên giới, ta cũng theo cô lên đến đây. Trong mười năm qua, khi cô tu luyện thì ta cũng đang tu luyện. Ta cho rằng mình còn phải chờ rất lâu nữa, nhưng không ngờ ta lại có thể nhanh chóng xuất hiện. Diệp Khuynh Thành, ta biết mình đã lợi dụng cô, lừa dối cô. Nhưng, ta mong cô có thể tha thứ cho ta.” Khuynh Thành đâu có nhẫn tâm với một nhân vật như thế này? Cô nhìn ông ta, mỉm cười: “Trọng Lâu, nếu tôi được thấy ông và Tịch Vân lại nắm tay nhau gắn bó như xưa, tôi sẽ rất mừng.” “Khuynh Thành, cô không hận ta ư?” “Chẳng lẽ ông muốn tôi hận ông à?” “Ta…” Hồng Loan càng nhìn càng cảm thấy như nó đang bị thôi miên. Nó ngáp một cái rõ dài, rồi nói: “Ôi dào! Tôi cho rằng hai người nên nghĩ đến trận quyết chiến sau ba ngày nữa thì hơn.” Đúng thế! Trận quyết chiến sau ba ngày nữa, Trọng Lâu có cầm chắc phần thắng không? Tiên đế! Sau ngần ấy năm trôi qua, liệu ông ta đã lợi hại đến đâu? Trọng Lâu khi xưa bị trọng thương suýt mất mạng, nay mới tu thành hình người, liệu có đánh nổi Tiên đế không? Khuynh Thành cũng hiểu rằng, Trọng Lâu đã phải chờ đợi quá lâu rồi, ông không chịu đựng thêm được nữa. Vì thế ông mới sốt ruột, muốn nhanh chóng quyết chiến với Tiên đế một lần nữa. Vầng trăng sáng trong treo lơ lửng giữa bầu trời. Trọng Lâu đang ngồi ở nơi ngày xưa ông và Tịch Vân thường cùng nhau ngắm sao trời. Ông ngẩng đầu nhìn mãi lên bầu trời sâu thẳm. Đã lâu lắm rồi ông không được cùng Tịch Vân ngắm sao trời. Đã quá lâu, ông không có được cái cảm giác ấy. “Tịch Vân…” Trọng Lâu môi mấp máy khẽ. Lòng ông tràn ngập bi thương. “Trọng Lâu, ông lại nhớ đến Tịch Vân à?” Diệp Khuynh Thành đã bước đến phía sau lưng ông từ lúc nào không biết. Rồi cô ngồi xuống bên ông. Cô có thể hiểu được nỗi lòng của ông. Chính cô cũng rất nhớ mong Lam Tố, hệt như tâm trạng của Trọng Lâu. “Chắc cô cũng đang nhớ người ấy?” Trọng Lâu ngoảnh sang nhìn Khuynh Thành. “Đâu có thể không nhớ? Nếu không vì Tịch Vân có lẽ hồn phách ông đã tan biến từ lâu, đúng không?” “Cô cũng thế, nếu không vì người ấy, chắc cô không thể bùng phát ra sức mạnh kinh người?” Khuynh Thành cười cười nhìn Trọng Lâu, cô chìa tay ra, nói: “Thế thì chúng ta hãy cùng dốc sức vì người ấy của mình!” “Đúng! Tin rằng chúng ta nhất định thành công!” Trọng Lâu bắt tay Khuynh Thành rất chặt, nhìn cô bằng ánh mắt rất kiên định. Ba ngày. Họ chỉ có ba ngày. Toàn thể tiên giới bỗng sôi động hẳn lên. Chiến thần Trọng Lâu và một trong tứ đế - Bắc đế quyết chiến ở suối Bích Lạc. Tin này vừa truyền đi, các cao thủ ở khắp nơi đều dồn dập đổ về từ bốn phương tám hướng. Còn có cả rất nhiều cao thủ từ các tinh cầu khác cũng đến. Đại chiến giữa Chiến thần Trọng Lâu và Tiên đế là sự kiện mấy trăm triệu năm mới c Cuộc đọ sức giữa cao thủ với cao thủ, chắc chắn sẽ chấn động cả một vùng trời. Không ai muốn bỏ lỡ cơ hội chiêm ngưỡng những màn chiến đấu tuyệt đỉnh như thế. Đã là không ai muốn bỏ lỡ, thì vé vào cửa phải rất đắt, cũng không có gì là quá đáng! Thời gian đếm ngược, đã đến sáng sớm ngày thứ ba. Suối Bích Lạc đã bị người ta phong tỏa kín mọi ngả mọi hướng. Khuôn mặt Hoa Mãn Nguyệt nở nụ cười tươi như hoa, anh đang ngồi ở cổng chính. Ai muốn vào xem cuộc đại chiến giữa Chiến thần Trọng Lâu và Tiên đế thì phải bỏ ra linh thạch loại cực phẩm để mua vé vào cửa, giá vé không đắt, vị trí hàng trên gần nhất chỉ có ba ngàn viên linh thạch cực phẩm mà thôi. Vị trí hàng thứ hai, giá hai ngàn sáu trăm viên linh thạch cực phẩm; vị trí xa nhất, chỉ ba trăm viên. “Tôi muốn vị trí hàng thứ tám, tính rẻ nữa được không?” “Được!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]