Sau một canh giờ phi hành Khuynh Thành đã đến trước hoàng cung vương triều Hoằng Lịch. Cô nhếch mép cười nhạt rồi biến mất trong không trung.
“Hoàng thượng... hoàng thượng... thần thiếp đang ở đây kia mà?”
“Mỹ nhân... nàng trốn mà được à? Mau lại đây cho trẫm ôm nào...”
“Hoàng thượng... người thật xấu!”
“Trẫm sẽ cho nàng biết thế nào mới là xấu!” Người đàn ông tháo vải che mắt ra, hai tay bế thốc cô gái lên rồi xoay người bước vào loan trướng.
Không! Không nhìn nữa, bẩn cả mắt ta! “Két..” một tiếng vang lên, cánh cửa được mở ra, Khuynh Thành đứng quay lưng lại với loan trướng, Tử thanh bảo kiếm rút khỏi vỏ kề sát cổ gã đàn ông: “Nói, Hoằng Ngạo đang ở đâu?”
“Cẩu nô tỳ ngươi không có mắt à, dám hành thích hoàng thượng? Có biết hành thích hoàng thượng bị tội gì không?” giọng nữ uốn éo vang lên.
Khuynh Thành không hề nao núng, giọng áp đảo: “Là tội gì?”
“Tru di cửu tộc!”
“Thế thì phải xem các ngươi có bản lĩnh gì đã!”
“Đồ khốn! Bay đâu, có thích khách!”
Khuynh Thành cười khẩy, mấy kẻ phàm phu tục tử này dù có thêm hàng trăm hàng vạn nữa thì cũng chẳng thể làm gì được cô.
“Các người lui ra, nếu không chớ có trách ta không khách khí!” Khuynh Thành thét to một tiếng rung động cả hoàng cung.
“Ôi, thượng tiên!” Đám người vừa tới này sợ hãi chạy ra ngoài, có thể đắc tội với hoàng thượng nhưng không thể đắc tội với thượng tiên a.
Hoàng thượng vừa nghe đám quân lính gào to “thượng tiên” sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Thượng tiên...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471601/quyen-1-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.