Thật ra là Khuynh Thành không muốn vô tình dụ mấy vị tu chân kéo đến đây. Chuyện Tiêu Hùng nhìn thì có vẻ đã an nhàn trôi qua nhưng là vẫn còn rất nhiều kẻ đang lăm le toan tính như hổ rình mồi, họ chỉ chờ cơ hội để giành lấy tiên khí trong tay cô mà thôi. Nếu bọn họ biết tiên khí không chỉ có một thì e rằng nhà họ Diệp sẽ gặp đại họa sát thân mà cô thì không thể để nhà họ Diệp bị tổn thất thêm nữa. Những kẻ đến ngày trước chỉ là hậu bối nhỏ nhoi, những cao thủ thật sự còn chưa có xuất hiện. Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi thời cơ để hễ ra thì phải thành công và tuyệt sẽ không nể nang thương tiếc. Cho nên Khuynh Thành nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, để những cao thủ kia chỉ tập trung vào cô mà thôi. Như thế ít ra cũng giữ lại được huyết mạch nhà họ Diệp. Khuynh Thành đã nghĩ cả rồi, ngày mai cô sẽ rời Vân Vụ Sơn, sau đó để y cai quản quân doanh còn mình thì sẽ đi Thực Nhân cốc để tẩy rửa mùi lạ trên người, bên cạnh đó cô sẽ chủ động đấu với bọn yêu ma để nhanh chóng tu luyện nâng cấp. Tuy nhiên, trước khi đi cô nhất định phải làm một việc nữa, đó chính là tìm Hoằng Ngạo và giết chết hắn. Đã ngần ấy năm trôi qua mà mối thù nhà họ Diệp chưa thể trả. Nay Khuynh Thành đã mạnh lên rất nhiều, cô nhất định phải trả mối thù này. Đêm nay, toàn bộ những người còn lại của nhà họ Diệp đều không ngủ. Kể từ lúc gặp nhau cho đến trưa ngày hôm sau đều là nói chuyện hỏi han tình hình của Khuynh Thành mấy năm gần đây, nhiều nhất vẫn là nói về Lam Tố. Diệp Viễn mông lung nói: “Ta cho rằng anh chàng Lam Tố kia ít nhất cũng phải ở đẳng cấp Kiếm tông. Nếu là một người tu tiên ở cấp Kiếm hoàng sẽ không thể có nhiều tiên khí như vậy.” Diệp Chấn Thiên nhấp một ngụm trà nói: “Chắc không đến độ huyền bí như vậy đâu, thưa Lão tổ tông. Cao thủ đẳng cấp Kiếm tông đã là tương đối lợi hại rồi. Con nghĩ cùng lắm chỉ ở mức Kiếm hoàng hậu kỳ thôi!” “Ai bảo không phải thế? Nhưng nếu anh ta không phải là cao thủ lợi hại cấp độ ấy thì tại sao lại có nhiều tiên khí đến thế?” “Lão tổ tông có nghĩ... liệu có phải anh ta tìm được khối nguyên liệu khổng lồ để luyện tiên khí nên anh ta chế ra tiên khí kia chăng?” “Cũng không thể loại trừ khả năng này, nhưng là vẫn nên nhớ, tìm ra một khối nguyên liệu tốt để luyện tiên khí là chuyện không hề dễ dàng chút nào!” Khuynh Thành thầm nghĩ trong bụng: khó, là đối với các vị mà thôi. Cũng giống như cô chỉ mất mười tám năm đã tu luyện đến cấp Kiếm sư sơ cấp đại viên mãn, hẳn là Lam Tố thì lại khỏi phải bàn tới! Khuynh Thành nghĩ tới đây không thể không cảm thấy đắc ý. Diệp Bái thấy Khuynh Thành tủm tỉm cười liền chọc: “Chắc Khuynh Thành không phải đang nhớ tới anh chàng Lam Tố đó chứ?” “Đâu có, anh đừng nói linh tinh.” Khuynh Thành bất giác đỏ mặt. “Mọi người xem, Khuynh Thành thẹn quá đỏ mặt rồi! Ha ha ha...” Diệp Bái cười vang, mọi người cũng cười theo, rất vui vẻ. Thấy Khuynh Thành thẹn thùng, Hồng Y bước vội lên nói: “Mọi người đừng trêu cô ấy nữa. Đã muộn rồi, chúng ta nên đi thôi!” Vừa nghe Hồng Y nói đến phải đi, tâm trạng ai cũng chợt trùng xuống. “Khuynh Thành!” Diệp Chấn Thiên đứng dậy đi đến trước mặt Khuynh Thành, khẽ đưa tay xoa đầu cô: “Chờ cha độ kiếp thành công, cha sẽ về với con!” “Cha ạ, cha hãy gắng ở lại cùng Lão tổ tông cùng hai anh con tu luyện thật tốt! Mọi việc bên ngoài cứ giao lại cho con, con sẽ lo liệu được!” Diệp Viễn rất vui vẻ mãn nguyện nhìn Khuynh Thành nói: “Nhà họ Diệp có được cháu, thực sự là phúc đức!” “Lão tổ tông khen quá lời rồi. Sau này Khuynh Thành sẽ năng đến đây thăm mọi người, bây giờ cháu xin cáo từ!” “Khuynh Thành, cha tiễn con!” “Không cần đâu cha, cha đừng buồn, nào có phải sinh ly tử biệt gì đâu chứ!” Chẳng phải Khuynh Thành không muốn được Diệp Chấn Thiên tiễn, nhưng là vì sự an toàn của ông cô vẫn nên nén lại thì hơn. Hai người rời Vân Vụ sơn nhưng Khuynh Thành không gấp trở về quân doanh mà cô còn phải đi tìm Hoằng Ngạo. “Hãy để tôi đi cùng, Khuynh Thành!” Hồng Y nói. “Cô ạ, đối phó với Hoằng Ngạo thì chỉ cần một mình cháu là đủ rồi.” “Nhưng là...” “Cô nghi ngờ năng lực của cháu sao?” “Cô không có ý đó, nhưng là Lam công tử đã dặn dò cô phải bảo vệ cháu.” “Cô Hồng Y yên tâm. Cô đã ở bên cháu bao nhiêu năm qua, cháu có bao giờ làm việc chủ quan đâu? Ngày trước cháu còn nhỏ mà đã lừa được Hoằng Ngạo, huống chi bây giờ cháu đã trưởng thành và mạnh hơn rất nhiều rồi. Hắn không thể đụng tới một sợi tóc của Khuynh Thành cháu đâu.” “Khuynh Thành à, chỉ e mấy năm trôi qua không biết hắn đã tu luyện đến trình độ nào rồi, cháu vẫn nên cho cô theo cùng đi!” “Vâng, được ạ!” Khuynh Thành mỉm cười đến gần Hồng Y, đưa tay điểm huyệt trên người cô, mỉm cười ma mãnh nói: “Cô Hồng Y, cô đã ở bên cạnh cháu bao nhiêu năm mà còn bị cháu lừa thì gã Hoằng Ngạo đó đâu có thể là đối thủ của cháu? Cháu đi đây! Một khắc sau huyệt đạo sẽ tự động giải khai. Cấm cô đuổi theo, nếu đuổi theo sẽ bị xử theo quân pháp!” Hồng Y bất lực lắc đầu nhìn Khuynh Thành biến đi trước mắt mình không khỏi cảm thán, con bé càng lớn càng tinh quái!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]