Việc chạm mặt Vi Trạch ở đây ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của Chu Hành, nhưng lúc mà anh cầm túi quà bước vào cổng biệt thự, tâm trạng của anh lại trở nên vui sướng lạ thường.
"Sara, Lục Chính đang ở đâu?" Vừa bước vào cửa Chu Hành đã gấp chờ không nổi hỏi Sara.
"Ngài ấy ở trong phòng bếp bên trái tầng một thưa Chu tiên sinh." Hôm nay Sara đổi sang một giọng nữ dịu dàng, điều này làm cho Chu Hành không được tự nhiên lắm.
"Anh ấy đang làm gì vậy?"
"Ngài ấy đang thử làm bánh kem."
"Được, để tôi đi tìm anh ấy. Cảm ơn cậu, Sara."
"Không có gì."
Chu Hành vẫn cảm thấy khá khó xử, nhưng anh lại quá xấu hổ để bày tỏ ý kiến của mình với Sara, vậy nên anh đành phải xách theo túi quà chạy xuống bếp tìm Lục Chính.
Phòng bếp nằm ở cuối hành lang bên trái của tầng 1, còn 10m nữa mới đến cửa phòng bếp nhưng Chu Hành đã có thể ngửi thấy mùi đồ ăn khét bay ra.
Anh bước nhanh hơn, vội vàng đẩy cửa phòng bếp tiến vào, hỏi: "Anh có lỡ làm mình bị thương không?"
Lục Chính kinh ngạc nở nụ cười, dùng tạp dề lau sạch lớp bột mì còn sót lại trên tay, đáp: "Không có."
"Vậy là tốt rồi." Chu Hành thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra hôm nay Lục Chính ăn mặc giản dị khác thường, một chiếc tạp dề màu nâu sẫm khoác hờ hững bên ngoài bộ đồ ngủ bằng vải bông màu be. Bộ đồ này khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nghi-bat-buoc-cuong-che-thoa-thuan/3556106/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.