Lục Chính không đồng tình với cách nói của Sara, nhưng hắn cũng không tìm cách bác bỏ. Chờ đến khi Chu Hành quay lại, hắn vẫn nói chuyện phiếm và nắm tay Chu Hành một cách vô cùng tự nhiên, như thể hắn chẳng biết cái gì.
Ngày hôm sau Chu Hành muốn ra ngoài, lý do là muốn quay về nhà cũ lấy vài thứ đồ cần thiết. Lục Chính đồng ý cho anh ra ngoài, còn hỏi anh có cần tài xế đi cùng không.
Chu Hành lắc đầu, vác balo rời đi.
"Ngài không sợ ngài ấy cứ thế mà đi sao?" Sara dùng cánh robot đẩy chén thuốc tới trước mặt Lục Chính.
"Em ấy vẫn còn luyến tiếc ta mà," Lục Chính nhìn chằm chằm chén thuốc ba giây, cuối cùng vẫn phải cau mày cầm chén thuốc lên một hơi uống cạn, "Loại thuốc này đắng thật đấy Sara."
"Nếu cải tiến phần hương vị sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu hiệu quả của thuốc, vậy nên nhịn một chút đi."
"Kính ngữ của ngươi đâu rồi hả?"
"Tôi tưởng ngài thích tôi xưng hô như vậy hơn chứ, tiên sinh."
Khóe môi Lục Chính giật giật một cái, chuyển chủ đề: "Trông chừng Chu Hành cho cẩn thận, đừng để cho em ấy bị thương."
"Vâng."
"Ngươi nói xem em ấy muốn đi đâu nhi?"
"Hẳn là ngài đã đoán được."
"Làm sao mà ta đoán được cơ chứ."
"Đúng như ngài dự đoán, Chu tiên sinh đang muốn đến một khu trung tâm thương mại gần đây để lựa cho ngài một món quà."
"Ồ." Lục Chính trông như chẳng có chút hứng thú nào, nhưng ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nghi-bat-buoc-cuong-che-thoa-thuan/3556105/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.