“Sư phụ ở trên, xin nhận Tiểu An một lạy!” 
“Lang Nha, tên của ngươi là Lang Nha.” 
“Sư phụ, tại sao ta phải đổi tên, Tiểu An có gì không tốt sao?” 
“Bởi vì Tiểu An chỉ là kẻ chăn cừu, còn Lang Nha là người giang hồ.” 
“Vâng, sư phụ.” 
… 
“Sư phụ, tại sao Tiểu Hạnh chết rồi?” 
“Bởi vì Tiểu Hạnh làm chậm trễ việc luyện võ của ngươi.” 
“Nhưng sư phụ, người thân duy nhất của ta là Tiểu Hạnh.” 
“Người thân của Tiểu An mới là Tiểu Hạnh, ngươi không phải.” 
“Sư phụ, ngài cũng không phải thân nhân của ta sao?” 
“Ta cũng không phải. Nhớ kỹ, chỉ có võ công mới là thân nhân, thân nhân duy nhất của ngươi.” 
“Vâng, sư phụ.” 
… 
“Sư phụ, tại sao ngài chỉ truyền cho ta Lang Nha Thương Pháp?” 
“Vậy ngươi muốn gì?” 
“Ta muốn Huyết Lang Liệp Sát Đại Pháp.” 
“Ta không thể dạy cho ngươi.” 
“Tại sao?” 
“Vì đó là tâm pháp bí mật của ta, không thể truyền cho người ngoài.” 
“Ta là đệ tử duy nhất của ngài, cũng là người ngoài sao?” 
“Đừng nói là ngươi, dù là cha mẹ, vợ con của ta cũng là người ngoài. Nhớ kỹ, trên đời này ngoại trừ chính bản thân ngươi ra, tất cả những kẻ còn lại đều là người ngoài, mà người ngoài thì không đáng tin.” 
“Vâng, sư phụ.” 
… 
“Sư phụ, chúng ta vào ngôi chùa này làm gì?” 
“Để trộm, hoặc cướp.” 
“Trộm? Cướp? Thứ gì vậy sư phụ?” 
“Nghe nói trụ trì nơi đây được cao tăng Thiếu Lâm tặng cho một viên Tiểu Hoàn Đan, đến nay vẫn được cung làm bảo vật trấn tự, mục tiêu của chúng ta chính là nó.” 
“Một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-gia-he-thong-di-gioi-hoanh-hanh/1370323/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.