Chương trước
Chương sau
Không chỉ trường thương trong tay Lang Nha Lão Tổ bị gãy đoạn, cổ tay trái của lão lúc này cũng đang chảy máu ròng ròng, gân tay còn bị Từ Hiền chém đứt.
Sau một đao quỷ thần khó lường này, thứ Từ Hiền nhận được đó chính là Đan Điền vốn trống rỗng thoáng cái đã trở nên tràn đầy, đồng thời thể lực cũng trở nên hết sức sung mãn, tiếp cận trạng thái toàn thịnh.
Nhưng có nhận thì cũng có mất, nếu lúc này lấy【Hiệp Đạo Thiên Thư】ra kiểm tra, hắn lập tức sẽ phát hiện số Hiệp Đạo Tinh Hoa mà bản thân tích lũy trước đó đã mất sạch toàn bộ, đổi lại… __________________________________________________________________
Vật phẩm:【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】
Loại hình: Võ học
Phẩm chất: Tuyệt Phẩm
Dĩ thần ngộ, bất dĩ mục thị.
Võ học nhập đạo, loại hình đao kỹ, do Từ Tiên Hiệp tham ngộ hình ảnh Bào Đinh giải ngưu mà thành.
【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】không có đao chiêu, chỉ có đao kỹ, thần hiệu của nó có thể phụ trợ cho tất cả mọi loại đao pháp trên đời, uy năng tinh diệu ở chỗ có thể lấy yếu thắng mạnh, dùng tổn thất thấp nhất để đổi lấy hiệu quả cao nhất.
Kẻ học đao này, ngạo thị thiên hạ.
Trên thế gian này, hết thảy địch nhân đều là những con bò đang đợi làm thịt, khác nhau ở chỗ dễ mổ hay khó mổ mà thôi.
Đệ nhất đoạn – Ngoại Nhược
Đệ nhị đoạn – Nội Nhược (Cần cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực)
+ Nội Nhược có thể bộc lộ nhược điểm trong thể nội, kinh mạch, chiêu số của đối thủ, một khi đánh trúng có thể hoàn lại chín thành chín nội lực và thể lực tiêu hao.
+ Nội Nhược – Phá Vũ còn có thể tìm ra khuyết điểm trên binh khí của đối thủ, nếu phẩm chất vũ khí của mục tiêu không cao hơn phẩm chất vũ khí của người sử dụng đao kỹ, và không cao hơn Tuyệt Phẩm, một khi đánh trúng chắc chắn làm binh khí tuột khỏi tay. (Có tỉ lệ cực nhỏ phá hủy vũ khí của đối thủ)
Đệ tam đoạn – Tạo Nhược: ???
Võ Căn: Tiến độ thông thạo của tất cả võ học thuộc về đao đạo được tăng thêm 4 thành, tăng thêm 3 thành uy lực của đao pháp, tăng 1 thành năng lực phá hư binh khí đối thủ.
*Chú: 【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】Tuyệt Phẩm còn thiếu đệ tam đoạn, muốn hoàn thiện cần tiếp tục tham ngộ, tiềm năng đạt đến Sử Thi. __________________________________________________________________
Ngoại Nhược bộc lộ điểm yếu bên ngoài mà Nội Nhược bộc lộ điểm yếu bên trong, cái trước chỉ cần dùng ngoại kình đả phá mà cái sau lại phải dùng đến nội kình hủy hoại, nghe thì có vẻ khó khăn hơn nhiều nhưng thật chất lại không phải như vậy.
Bởi vì dựa theo lẽ thông thường, người ta thường chỉ nghĩ đến việc che giấu điểm yếu bên ngoài chứ hiếm ai nghĩ đến bên trong, đó là do cái trước thì ai cũng có thể thấy được còn cái sau lại không.
Lại thêm Nội Nhược – Phá Vũ có uy năng hết sức bá đạo là đánh bay, thậm chí đánh gãy vũ khí kẻ thù, có thể nói là so với đệ nhất đoạn thì đệ nhị đoạn của【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】cường đại hơn rất nhiều, xưng là thoát thai hoán cốt cũng không sai.
Nhất đao nhị dụng, lấy đệ nhị đoạn – Nội Nhược phá hủy trường thương của Lang Nha Lão Tổ, tận dụng sơ hở lúc lão còn đang kinh ngạc vì điều đó mà chém đứt gân tay, một đòn này của Từ Hiền có thể nói là vừa xảo diệu mà lại vừa may mắn, nếu để hắn làm lại mười lần chưa chắc đã có một lần thành công.
Nhưng mà cái gọi là giang hồ sinh tử đấu, nhất ngộ thần thông chính là vận đổi sao dời, chỉ cần có một lần như vậy đã đủ rồi.
【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】đạt tới trình độ Đăng Phong Tạo Cực, đồng thời phẩm chất cũng lên tới Tuyệt Phẩm, có thể nói môn võ học này chính là thủ đoạn sát phạt mạnh mẽ nhất hiện có của Từ Hiền, dù là【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】tạm thời cũng không cách nào sánh bằng.
Kế hoạch cực hạn đột phá để tiến giai Tiên Thiên của hắn, đến bây giờ đã hoàn thành được một môn võ học nhập đạo, chỉ chờ ba môn còn lại đạt tới Đăng Phong Tạo Cực… Không đúng, phải là bốn môn, bởi hắn cũng không muốn bỏ qua【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên】.
Chờ cả năm môn võ học nhập đạo đạt tới Đăng Phong Tạo Cực, lại thêm【Giá Y Thần Công】cảnh giới Đại Thành, vậy thì không chỉ là cực hạn đột phá nữa mà phải gọi là cực hạn trong cực hạn, là cách thức tiến giai Tiên Thiên chỉ có duy nhất Từ Hiền làm được, bởi vì chỉ có mỗi hắn kích hoạt được Võ Căn thứ năm.
Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn chuyện mà Từ Hiền có thể làm bây giờ, đó chính là khiến những môn võ học nhập đạo còn lại của mình mau mau đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.
Ví dụ như【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên】chỉ mới Dung Hội Quán Thông, vì ít sử dụng tới mà tốc độ tăng tiến còn chậm hơn【Phong Tẫn Thập Nhị Lưu】, nếu là mấy tháng trước còn không sao, nhưng ở thời điểm này lại có xu hướng kéo chân sau của hắn.
Cho nên Từ Hiền quyết định lấy Lang Nha Lão Tổ ra luyện tập, hắn tự tin là có thể khiến【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên】đạt tới Lư Hỏa Thuần Thanh chỉ trong đêm nay.
Bởi vì hắn đã hiểu cái đạo dưỡng sinh mà Văn Huệ Quân ngộ ra lúc xem Bào Đinh mổ bò ở đâu rồi, đó không phải ở chỗ Bào Đinh mà ở chỗ con dao của y, hay nói chính xác hơn là cái cách mà Bào Đinh sử dụng con dao.
“Sinh lực của ta thì hữu hạn, mà Võ Đạo thì vô hạn. Lấy cái hữu hạn để chạy theo cái vô hạn, chính là nguy vậy! Đã biết thế, lại không dừng, càng nguy hơn nữa.”
“…Người bếp đao công thâm hậu thường một năm đổi một cây dao, là bởi vì họ dùng dao cắt vào bắp thịt. Người bếp đao công bình thường một tháng đổi một con dao, là bởi vì họ lấy dao chặt vào xương.”
“…Nay con dao của thần dùng đã mười chín năm, số bò mổ có đến mấy nghìn, vậy mà dao vẫn như mới mài xong.”
“…Các khớp xương kia có kẽ hở mà lưỡi dao này lại mỏng, lấy cái bề mỏng của con dao mà đưa vào chỗ kẽ của con bò thì rộng rãi có thừa.”
Lấy cái hữu hạn đối ứng cái hữu hạn, cách mà Bào Đinh tránh nặng tìm nhẹ, bỏ cứng chọn mềm, nhờ đó mà giữ được con dao của mình sắc bén suốt nhiều năm, há chẳng phải chính là tinh túy của cái đạo dưỡng sinh hay sao?
Lòng có sở ngộ, Từ Hiền tiếp tục xuất thủ, mắt lộ hàn quang, ánh đao vút qua, Lang Nha Lão Tổ còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay trái của lão đã rơi xuống đất, đi cùng với nó còn có thanh đao trong tay Từ Hiền.
Để mặc Phi Hiệp đao cắm thẳng trên đất, dựa vào nguồn chân khí dồi dào vừa được khôi phục lại, Từ Hiền đạp【Trục Nhật Thần Bộ】áp sát Lang Nha Lão Tổ, trên mu bàn tay xuất hiện hai dấu ấn lấp lánh màu ngọc bích, nhất diệp nhất hỏa.
Tay trái đưa ra, kình lực cuồn cuộn, Từ Hiền vung một đấm đến thẳng mặt Lang Nha Lão Tổ.
Trong cơn sinh tử, người sau cũng không có hơi đâu màng đến sự đau đớn do bị đứt chi, trực tiếp giơ chưởng đối quyền.
Tay phải không phải tay thuận của Từ Hiền, nhưng lúc đấu quyền cước mà thiếu mất một tay thì rất là thua thiệt, vậy nên trước đó hắn mới chặt bỏ một tay của Lang Nha Lão Tổ, hơn nữa cũng là tay không thuận của lão.
Này không phải hắn tôn trọng công bằng hay khí độ quân tử gì, chỉ là chặt mất tay thuận của Lang Nha Lão Tổ thì còn gì để đánh nữa? Nếu vậy thì mục đích lấy lão làm đá mài đao, luyện tập【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên】của hắn có thể trực tiếp báo hủy.
Mà thật sự có cái gọi là công bằng sao?
Oành!
Quyền chưởng chạm nhau, Từ Hiền sừng sững tại chỗ, Lang Nha Lão Tổ lại lui liền sáu bước, kẻ nào thượng phong, người nào hạ phong không cần nói cũng biết.
Một bên trẻ khỏe, lại còn vừa được khôi phục gần như toàn bộ thể lực, một bên tuổi già đuối sức, lại còn bị chém rụng một cánh tay, công bằng lại ở đâu ra.
Hơn nữa ngoại trừ võ hội môn phái, các trận tranh đấu trên giang hồ nào có cái gọi là công bằng. Nếu có, kẻ thắng sẽ tự trao nó cho chính bản thân mình, kẻ bại thì sẽ nhận được từ Diêm vương gia.
Lấy ra một cái mặt nạ dự phòng, Từ Hiền đeo lên, sau đó tiếp tục nhảy đến chỗ Lang Nha Lão Tổ, năm ngón co lại thành nắm đấm, chỗ nào cũng không chọn, chỉ chọn đúng bản mặt già chát của lão mà vung quyền liên tục.
Phành! Phành! Phành! Phành!
Một quyền, hai quyền, ba quyền, bốn quyền, Từ Hiền tung liền bốn đấm vào mặt Lang Nha Lão Tổ, người sau cũng đỡ lấy bằng bốn chưởng liên hoàn, chỉ là mỗi một lần quyền chưởng giao nhau thì lão lại lui vài bước, hơn nữa số bước lùi lại không ngừng gia tăng.
Sáu bước, bảy bước, tám bước, chín bước.
Này không phải do lão yếu đi, mà là sau mỗi một cú đấm được tung ra, quyền pháp của Từ Hiền đều trở nên tiến bộ hơn trước đó, đấm thứ hai mạnh hơn đấm thứ nhất, đấm thứ ba lại mạnh hơn đấm thứ hai.
Cứ thế, chờ lúc đấm thứ chín đánh cho Lang Nha Lão Tổ lui liền mười lăm bước, một cảm giác huyền ảo chợt xông lên trong đầu, phúc chí tâm linh, Từ Hiền gầm nhẹ một tiếng, ấn ký hình chiếc lá trên mu bàn tay sáng lên dữ dội, hắn tung ra nắm đấm thứ mười.
Oành!
Rắc… rắc…
Lần này Lang Nha Lão Tổ không lui bước nữa, bởi vì lão đã bị Từ Hiền đấm bật ngửa, nắm tay tựa như đúc bằng sắt thép của hắn đã đánh nát xương tay, xương mũi và lấy đi sáu cái răng hàm trên của lão.
Vù!
Từ Hiền vung mạnh tay phải, sau màn hành hung người già vừa rồi, dựa vào thần hiệu chữa trị của【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên】mà thương thế nơi tay của hắn đã khỏi, nội thương cũng đỡ đi vài phần.
‘Lư Hỏa Thuần Thanh… Giá trị lợi dụng của ngươi… đã hết.’
Lạnh run cả người, nằm trên đất thoi thóp hơi tàn, nhìn ánh mắt như băng hàn vạn năm của Thiên Hồ Hiệp, không hiểu sao Lang Nha Lão Tổ lại liên tưởng đến ánh mắt của những bức tượng Minh Vương Phật môn mà lão từng gặp thuở thiếu thời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.