Ánh nắng mùa hè hầu như là đều chói mắt, dù là buổi sáng mát mẻ. 
– Ngô.! 
Hàn Nghệ nỉ non một tiếng, lấy tay che ánh nắng mặt trời, từ từ mở mắt ra. – Mấy giờ rồi? 
Đêm qua khi hắn uống say chỉ cảm thấy rượu của thời Đường này rất nhạt, mà ở hậu thế hắn quen uống những loại rượu mạnh như Whiskey, Ngũ lương, nên nghĩ rằng không thể có chuyện gì được. Nhưng hắn lại không ngờ bây giờ không phải là cơ thể trước đây nữa, tửu lượng của cơ thể hiện tại cũng thế, dù sao cũng là một trạch nam tới, vì vậy hắn càng kể chuyện về sau, men rượu bắt đầu phát huy tác dụng, nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ. 
Ngủ một mạch tới sáng. 
Bỗng nhớ lại điều gì đó, nhìn xung quanh thấy Dã Hài Tử đó đã không biết đi đâu rồi. 
Thật ra cũng có một con chó quê đang lắc lư bên cạnh. Con chó này Hàn Nghệ biết, là của nhà Quan tam thúc trong làng. Bởi vì là chó lông vàng, cho nên gọi là Tiểu Hoàng. Đương nhiên, bây giờ nuôi chó là thuộc nuôi thả, chờ khi lớn sẽ ăn thịt. Điều này cũng dẫn tới thường thấy đại tiện, tiểu tiện khắp nơi, hơn nữa chuyên môn ngồi ở cửa nhà người ta. Nhà Hàn Nghệ cũng là nơi nó dùng làm nhà xí. Người trong thôn đều rất ghét con chó này, nhưng lại không nói gì, tránh làm sứt mẻ tình cảm. 
Dù nói chó là hảo bằng hữu của loài người, nhưng đối với bản thân Hàn Nghệ mà nói đối với chó thực sự là không hề có chút thú vị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-dao-xuyen-duong-trieu/30928/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.