Hôm sau. 
Ánh tà dương đã dần tắt, chỉ còn một mảng màu ánh kim mờ ảo. 
– Thổi quả bóng to, thổi quả bóng to— 
Hàn Nghệ vừa nghêu ngao câu hát vừa vui vẻ nhảy nhót về nhà. 
– Về rồi đây. 
Tiêu Vân thấy Hàn Nghệ, thản nhiên nói: 
– Ăn cơm đi. 
Lại định chơi ta? Ta mà mắc lừa thêm lần nữa thì thật là hổ thẹn với danh tiếng Hiệp sĩ trộm đó! Sắc mặt Hàn Nghệ tái xanh, liên tiếp xua tay nói: – Cô ăn một mình là được, ta—ta đã ăn ở ngoài rồi. 
Sao lại không dẫn theo ta? Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe ra trong đầu Tiêu Vân, nhưng ngoài miệng lại hỏi: – Ngươi ăn ở đâu vậy? 
Hàn Nghệ ngồi phắt lên phản nói: 
– Ăn ở nhà Dương nhị thúc. 
Tiêu Vân cau mày nói: – Dương nhị thúc cũng vất vả, ngươi sao có thể tùy tiện đến nhà người khác ăn cơm vậy. 
Mất thể diện còn hơn mất mạng mà! Hàn Nghệ cười nói: – Ta đâu phải ăn không của nhà người ta, ta đã giúp họ làm việc cả ngày đó. 
Thế thì ngươi càng nên gọi ta chứ! Tiêu Vân nghe vậy, lập tức giận dữ, đôi mắt phượng trợn tròn: 
– Chúng ta hiện nay còn nợ bên ngoài bao nhiêu tiền, ngươi lại tới nhà người khác giúp việc? Ngươi rốt cuộc có còn cần cái nhà này không hả? 
Thật rõ ràng là giọng điệu của trưởng bối. 
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: – Chẳng phải cô đã nói là có biện pháp giải quyết sao? 
– Ta—. 
Tiêu Vân khẽ chột dạ nói: 
– Nhưng ngươi cũng không nên đi giúp người khác như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-dao-xuyen-duong-trieu/30927/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.