Sau một hồi náo loạn, khắp nơi trong kinh thành BắcKinh đều có binh lính canh gác, may mà đêm nay trời không có trăng, KimTrục Lưu mới lẻn mò trở về nhà họ Đới, lúc này trời đã đến canh ba.
Kim Trục Lưu thầm nhủ: "Đại ca đã biết nơi ở của mình, không biết y và Hồng Anh có đến tìm mình không?" Khinh công của Lý Nam Tinh, Sử Hồng Anh đều hơi kém chàng, bọn người Văn Đạo Trang, Sa Thiên Phong sau đó mới đếngiúp Sử Bạch Đô đuổi theo họ, do đó Kim Trục Lưu đoán rằng họ có thểthoát hiểm. Nhớ đến Sử Hồng Anh, Kim Trục Lưu bất giác nôn nao tronglòng. Dù chàng đã tránh mặt họ, nhưng từ sâu thẳm trong lòng mình, chàng vẫn muốn gặp lại Sử Hồng Anh. "Chả trách nào hôm qua tiếng đàn của đạica tựa như mang một nỗi nhớ nhung, té ra người mà y nhớ nhung chính làSử cô nương. Lần này có lẽ mình không quá đa nghi. Xem ra đại ca hìnhnhư vẫn chưa biết chuyện giữa mình với Sử cô nương, nếu y thực sự yêumến Sử cô nương, mình chỉ đành giúp y". Kim Trục Lưu thầm nhủ.
Khi vào đến nội viện, chỉ thấy đèn nhà khách vẫn còn sáng, bên cửa sổ cóbốn người, ngoài cha con Đới Quân, Đới Mạc còn có một ông già và mộtthiếu niên. Đới Quân đang đánh cờ với ông già, Đới Mạc và thiếu niên ấyđứng bên cạnh xem. Thiếu niên ngồi xoay mặt ra ngoài, tướng mạo rấtgiống Đới Mạc. Kim Trục Lưu thấy thiếu niên ấy không phải Lệ Thắng Nam,trong lòng hơi thất vọng, nghĩ bụng: "Chắc là thiếu niên này là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-cot-dan-tam/2063646/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.