Nhìn lão nhân vái lạy rối rít trước khi bỏ đi, Long Tiểu Hà thở dài thườn thượt, cười nói:
“Nhìn không ra ngươi có chút thông minh, đùa mà như thật. Lão trượng đó đi rồi, nói không chừng ngày mai chẳng muốn chết nữa, chúng ta ít nhiều gì cũng được tính đã làm một việc thiện.”
Mộc Vân Phong không để ý đến Long Tiểu Hà, chậm rãi bước tới nhặt chiến thư lên, phủi sạch bụi bẩn, trịnh trọng cất vào ngực áo, sau đó sửa sang y phục, không hề quay đầu mà sải bước tiến lên.
“Ê, ngươi muốn đi đâu?”, thấy thần sắc y có chút kì lạ, Long Tiểu Hà vội đuổi theo hỏi.
Mộc Vân Phong thản nhiên đáp:
“Ta đã hứa với lão trượng, tất nhiên phải ra mặt giúp lão.”
“Ta bảo này đại ca! Ngươi tưởng mình là ai? Lý Tầm Hoan hay Quách Tĩnh?”, Long Tiểu Hà rít lên, “Ngươi làm sao đánh lại hắn?”
Mộc Vân Phong siết chặt chuôi kiếm, ngạo nghễ thốt:
“Đại trượng phu xử thế, có chuyện không làm, có chuyện ắt phải làm! Có những việc không cần để ý thành bại được mất, tận tâm mà làm, đã đủ an lòng rồi.”
“Rõ biết tự sát vẫn đi, đó không gọi là đại trượng phu, mà là đồ đầu heo! Không phải, gọi thế quá sỉ nhụt con heo, heo không tự ý đi vào chỗ chết!”, Long Tiểu Hà buột miệng mắng to.
Mộc Vân Phong lạnh lùng nhìn Long Tiểu Hà đang kích động, bình tĩnh đáp:
“Ta và ngươi vốn không giống nhau, hành động mà ngươi gọi là ngu không sánh kịp, đối với ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-chi-uy-gia/2896708/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.