🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cung Tử Quận vung dao chặt đứt cái đầu nhựa mắc kẹt giữa hai cánh cửa thang máy. Cuối cùng thang máy cũng đóng lại và bắt đầu đi lên từ từ. Lý Lan thở phào một hơi. Giờ cô mới nhận ra lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi. Cung Tử Quận đứng trong thang máy không nói một lời nào. Hắn ngước lên nhìn chữ số màu đỏ hiển thị phía bên trên, vẻ mặt bình tĩnh hệt ngày thường.

Lý Lan ngẫm nghĩ rồi quyết định hỏi: "Ừm... Cậu có biết vì sao Tiểu Phó lại chỉ đích danh muốn gặp Tiểu Tô ở cửa quán cà phê mèo không?"

Cung Tử Quận đáp: "Vì tiện. Em ấy chán đi tìm rồi."

Trong đầu Lý Lan hiện ra một dấu hỏi chấm to đùng, nhưng hiển nhiên là Cung Tử Quận không hề có ý muốn giải thích thêm. Lý Lan biết tính cách của hắn nên cũng chỉ đành bỏ qua vấn đề đó mà hỏi một câu khác.

"Cậu lo cho cậu ấy à?"

Cung Tử Quận không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Lý Lan nói tiếp: "Tóm lại là giờ chúng ta lên hội họp với Miêu Anh rồi đi cứu Văn Văn. Cậu và Miêu Anh đều rất giỏi nên sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Xong xuôi sẽ lập tức tới quán cà phê mèo. Còn về hiện tại... Nếu Tiểu Phó đã dám đi một mình thì chứng tỏ là cậu ấy đã nắm chắc được phần nào. Cậu yên tâm."

Cung Tử Quận vẫn không nói gì. Nhưng lần này, hắn lại gật đầu một cái. Hắn luôn lạnh lùng và xa cách, trừ Phó Kỳ Đường ra thì chẳng để ý một ai. Lý Lan biết tính cách của hắn nên cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng bầu không khí vẫn khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

May mà chẳng mấy chốc, thang máy đã đi đến tầng ba, "tinh" một tiếng rồi dừng lại. Lý Lan lần nữa nắm chặt con dao bếp, chuẩn bị tốt tâm lý cửa thang máy vừa mở thì sẽ lập tức xông ra cùng với Cung Tử Quận.

Đúng lúc này, một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu cô. Tại sao Phó Kỳ Đường lại đột nhiên đi gặp riêng Tô Úy? Nghĩ đến các kiểu tình huống, đặc biệt là việc Tô Úy giết Kinh Hồng Tuyết dẫn đến trung tâm thương mại xảy ra biến cố, tất cả mọi người phải tham gia trò chơi sinh tồn, Lý Lan chấn động. Lẽ nào Tô Úy có vấn đề?

*

Trong phòng tối.

"Wow!"

Gấu bông đột nhiên hô lên làm Tô Úy giật bắn, tay run lên đánh sai chữ, phải vội vàng xóa đi.

"Mày điên à?" Cậu ta cay cú nói.

"Đừng viết nữa. Cậu mau xem đoạn này đi. Bạn của cậu đã hẹn Tô Úy ngoài kia tới quán cà phê mèo ở tầng B1 gặp nhau rồi. Ôi... Cậu nói xem, anh ta làm vậy là có ý gì? Chắc chắn là đã nhận ra "cậu" có vấn đề rồi. Đoán xem anh ta sẽ làm gì với "cậu"?" Gấu bông vừa nói kháy, vừa hèn nhát rung đôi tai.

Tô Úy khựng lại, thậm chí còn lỡ một nhịp thở. Tô Úy liếc mắt nhìn đoạn văn bản gấu bông nhắc tới. Quả nhiên, sau khi đọc được nội dung đoạn văn, Tô Úy cụp mắt xuống, vẻ mặt trở nên u ám.

Gấu bông vẫn cứ huyên thuyên không ngừng.

"Ôi... Thực ra á... Cách tốt nhất là giết chết "cậu". Hơn nữa theo tôi thấy ấy, anh ta chắc chắn là đủ tàn nhẫn để làm điều này. Chỉ không biết sau khi "cậu" ở bên ngoài chết rồi thì cậu thực sự sẽ thế nào thôi. Chết cùng, hay là rời khỏi đây? Ầy... Khó nói ghê. Tôi thấy đều có khả năng. Ê! Cậu có lo không? Hối hận chưa? Đây chính là hậu quả của việc đưa quyền lựa chọn cho người khác đấy. Tôi nói này, có muốn nghĩ lại không? Nhân lúc họ còn chưa gặp nhau, quay xe vẫn còn kịp đó. Con người mà, vẫn là nên nắm chắc vận mệnh của mình trong tay thì hơn."

"Mày im đi." Tô Úy lạnh lùng nói.

Cậu ta bực bội nhéo mạnh đôi tai bằng bông trên đầu. Gấu bông lập tức đau điếng người hét lên. Đôi mắt làm bằng cúc áo hiện ra ánh sáng đỏ, vừa tức tối lại vừa tủi thân.

"Tao sẽ không đổi ý đâu. Vậy nên mày đừng có mà làm phiền tao nữa, rõ chưa?" Tô Úy nói.

Sau đó, cậu ta không chút do dự đóng cửa sổ văn bản tên "Phó Kỳ Đường" lại.

*

Phó Kỳ Đường đi tới trước cửa quán cà phê mèo, nhìn vào bên trong qua tấm kính thủy tinh.

Mười mấy bé mèo đang rất xinh xắn bỗng chốc biến hóa. Cơ thể chúng giãn nở một cách bất thường, chất lỏng sền sệt màu nâu sẫm không ngừng tuôn ra từ các lỗ chân lông khiến toàn bộ lông trên cơ thể chúng ướt đẫm và dính chặt vào nhau thành từng cục. Vì cửa bị khóa nên chúng giống như những con thú hoang bị nhốt trong đấu trường, vừa đề phòng, vừa tìm cơ hội và tấn công lẫn nhau. Những móng vuốt dài và nhọn cào xước cả mặt đất, cổ họng vọng ra tiếng gầm gừ rợn người.

Phó Kỳ Đường liếc nhìn, sau đó vô cùng ngoan ngoãn, không hề bước tới phá vỡ sự cân bằng này. Chuyện của mèo thì cứ để mèo giải quyết vậy. Anh nghĩ rồi tiện tay rút một lá bùa dùng để khóa cửa dán lên cánh cửa, sau đó lặng lẽ lùi lại.

Tô Úy vẫn chưa tới. Tuy nhiên, Phó Kỳ Đường có dự cảm rằng cậu ta nhất định sẽ tới.

Phó Kỳ Đường đứng đó, hồi tưởng lại toàn bộ phó bản lần này.

Lúc đầu, tất cả người chơi đều bị xóa đi mất một phần ký ức và xuất hiện bên trong ảo cảnh. Bởi vì trước khi vào phó bản, đoàn tàu đã đảm bảo với người chơi rằng họ sẽ có mười hai tiếng đồng hồ an toàn tuyệt đối nên quỷ trong ảo cảnh không thể giết chết người chơi. Mục đích của chúng chỉ là cố gắng tạo ra cảm giác chân thực, khiến người chơi bị mê hoặc và ở lại đó quá khoảng thời gian an toàn tuyệt đối, sau đó bị đoàn tàu tự động khai trừ.

Cửa ải này không hề khó nên toàn đội đã thuận lợi thoát ra được và xuất hiện tại một quán cà phê. Lúc đó mới xem như đã thực sự bước vào trong thế giới phó bản lần này. Nhiệm vụ mà đoàn tàu đưa ra là sống sót trong vòng bảy ngày và tìm ra điểm giao giữa hiện thực và ảo cảnh ẩn núp bên trong thế giới này. Sau khi đồng hồ đếm ngược về không, cốt truyện của phó bản chính thức được mở ra.

Người chơi bị phân tách và dịch chuyển vào trong các câu chuyện kinh dị theo từng đợt, thay nhân vật chính trải qua các tình tiết kinh dị. Nếu muốn thoát được khỏi câu chuyện kinh dị đó, người chơi cần phải giết được quỷ hoặc trốn thoát khỏi phạm vi hoạt động của quỷ. Ngoài ra, người chơi cũng có thể lấy được thông tin về địa điểm sẽ xuất hiện giao điểm trong những câu chuyện kinh dị đó.

Theo thông tin tìm được, họ đã tới nhà máy sợi. Khi mọi người còn đang tìm hiểu về giao điểm trong buổi biểu diễn của ban nhạc tầng hầm, Tô Úy đã cho thấy sự chú ý bất thường của mình về Kinh Hồng Tuyết ở tiệm sách đối diện nhà máy.

Sau nữa, nhóm người chơi lần theo manh mối mà Lâm Phưởng và Miêu Anh đem về để tới địa điểm thứ hai, một căn siêu thị. Và căn siêu thị này cũng là nơi diễn ra buổi ký tặng sách của Kinh Hồng Tuyết.

Sau khi được Tô Úy nhắc nhở, mọi người nhận ra những câu chuyện kinh dị kia chính là những bộ tiểu thuyết do Kinh Hồng Tuyết viết. Bọn họ đã dịch chuyển vào trong sách, dịch chuyển vào trong thế giới ảo mà Kinh Hồng Tuyết đã sáng tạo ra. Vậy nên không còn nghi ngờ gì nữa, Kinh Hồng Tuyết chính là giao điểm của hiện thực và ảo cảnh mà đoàn tàu nhắc tới.

Nhóm người chơi đã cố thủ trong tiệm sách nhưng Kinh Hồng Tuyết lại không hề lộ mặt. Vì vậy, họ chỉ còn cách đi tới địa điểm tổ chức sự kiện tiếp theo, cũng chính là khu trung tâm thương mại này, tiếp tục chờ đợi.

Tám giờ tối buổi ký tặng mới diễn ra nhưng mười hai rưỡi trưa họ đã đến nơi. Trong khoảng thời gian này, tần suất người chơi bị dịch chuyển đột ngột tăng nhanh và gần như không có chút quy luật nào. Và điều đáng nghi hơn cả là những tình tiết họ trải qua bên trong bộ truyện ngày càng khác xa so với truyện gốc. Lộn xộn hơn, rời rạc hơn và vô nghĩa hơn. Thậm chí có vài lần, người chơi vừa dịch chuyển vào, chưa kịp tham gia vào bất kỳ tình tiết nào đã chạm trán với quỷ, rồi lại chưa kịp làm gì thì đã trở lại một cách mơ hồ.

Về vấn đề này, Cung Tử Quận và Phó Kỳ Đường đoán rằng vẫn còn một người khác nữa, một người có ý tốt với tất cả người chơi. Người đó đang dùng cách thay đổi tình tiết gốc, giảm thiểu rủi ro để giúp người chơi thoát ra được. Và người này rất có thể đang ẩn núp bên trong nhóm người chơi.

Tô Úy đương nhiên là người có khả năng đó nhất. Nhưng có một điều khó hiểu là trừ mấy lần "dịch chuyển một mình" kia ra, đa số thời gian còn lại cậu ta đều ở cùng mọi người. Đặc biệt là lúc có vài người chơi đang ở trong truyện thì cậu ta vẫn luôn xuất hiện trước mắt mọi người, không hề có cơ hội làm ra chuyện như thay đổi tình tiết truyện. Trừ phi việc sửa đổi này của cậu ta không cần dùng hành động cụ thể gì mà chỉ cần làm trong suy nghĩ.

Phó Kỳ Đường lắc đầu, phủ định suy đoán này. Nếu mà vậy thì ưu thế của Tô Úy là quá lớn. Nghĩ mà xem, nếu Tô Úy không có ý định giúp đỡ mà lại muốn giết những người khác, vậy thì cậu ta đã gần như là ở thế bất bại. Điều kiện này xét cả hai bên thì đều quá mất cân bằng, vậy nên chắc chắn đoàn tàu sẽ không bố trí như vậy.

Dòng suy nghĩ dừng lại ở đây một lúc, rồi tiếp tục chảy xuôi theo dòng thời gian.

Bảy giờ hai mươi phút tối, cách mốc thời gian diễn ra buổi ký tặng còn bốn mươi phút, sau khi dịch chuyển trở lại, Tô Úy đã giết chết Kinh Hồng Tuyết ngẫu nhiên gặp được. Ngay sau đó, người chơi nhận được thông tin từ đoàn tàu, ghi rõ rằng chúc mừng họ đã tìm được một giao điểm, hy vọng họ tiếp tục cố gắng.

Tiếp theo sau, trung tâm thương mại đột nhiên có biến, cả đội bước vào trò chơi săn bắt giới hạn thời gian.

Để trốn thoát khỏi sự truy sát của đám ma-nơ-canh, người chơi định lên tầng một để tới chỗ cửa ra vào kiểm tra tình hình bằng thang cuốn. Không ngờ thang cuốn lại có công năng dịch chuyển. Cứ vậy, mười một người chơi đã hoàn toàn bị phân tách.

Không ai đi cùng Tô Úy, không ai biết sau đó cậu ta đã gặp phải chuyện gì, trải qua như thế nào, đến cả camera giám sát cũng không hiển thị hình ảnh nào của cậu ta, cứ như cậu ta đã hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên, Phó Kỳ Đường biết cậu ta vẫn đang ở trong trung tâm thương mại. Còn về việc cậu ta có đến hay không thì anh không chắc, anh vẫn đang chờ đợi.

Tô Úy cũng không để anh phải chờ quá lâu. Mười phút sau, cậu ta bước ra từ một lối thoát hiểm.

Vừa nhìn thấy Phó Kỳ Đường đang đứng ở cửa quán cà phê mèo cách đó vài bước, cậu ta bèn vẫy tay chào hỏi: "Anh nhanh thế."

"Cũng tạm. Nhưng mà cậu nói thế nghe kỳ lắm nhé. Đàn ông thì vẫn không nên nhanh quá." Phó Kỳ Đường nói, giọng điệu vẫn hệt như bình thường.

Tô Úy nghe xong ho khù khụ, phàn nàn: "Cái tên này! Bình thường Cung Tử Quận dạy anh cái gì vậy không biết, lời nào cũng thốt ra được."

"Đùa chút thôi. Cậu là trai thẳng cơ mà."

"Nhưng tôi đã từng nói là có khi tôi không thẳng đến vậy rồi mà."

Phó Kỳ Đường sửng sốt, nhìn Tô Úy với vẻ áy náy, nói: "Hả? Có nói á? Nói lúc nào?"

Tô Úy đáp: "Lần trước nữa, lúc tôi trở về từ Khu vui chơi tĩnh lặng ấy, lúc mà anh muốn biết tình hình của phó bản đó nên đã cố ý gài tôi ấy. Khi đó anh còn chỉ trích tôi một cách đầy lý lẽ nữa."

Phó Kỳ Đường hồi tưởng lại, quả đúng là như vậy. Anh ngượng ngùng vuốt mũi, bất lực nói: "Bây giờ cậu cũng lý lẽ đó chứ."

Sau đó, anh vội vàng bổ sung: "Với lại sao lại nói là tôi gài cậu nhỉ? Tôi gài cậu bao giờ? Tôi hỏi thẳng mà."

"Cũng đúng. Đó giờ anh vẫn luôn thẳng thắn, dù có coi tôi là công cụ hình người thì cũng không hề giấu giếm."

Tô Úy bật cười, hoài niệm về một quá khứ không thể xem là quá lâu trước kia.

"Cậu cũng vậy mà. Lần đầu gặp mặt đã nói "Lẽ nào "người được chọn" không phải tôi mà là anh?". Hay thật ấy! Có người bình thường nào mà lại nói vậy hả? Toàn là nghĩ trong đầu thôi ấy."

Nghe Phó Kỳ Đường nhắc lại chuyện này, giờ đến lượt Tô Úy ngượng.

Cậu ta nói: "Tôi còn cho rằng anh không nghe thấy."

"Nghe chứ. Hai bên tai đều nghe thấy."

Phó Kỳ Đường nói xong, hai người đồng loạt bật cười.

Chỉ là chốc lát sau, nụ cười đã tắt.

Tô Úy nói: "Vậy là tình bạn của chúng ta là dựa trên cơ sở hai bên đều rất thẳng thắn, đúng không?"

Phó Kỳ Đường gật đầu.

"Hiện tại vẫn thế chứ?" Tô Úy nhìn anh hỏi.

Phó Kỳ Đường cũng nhìn cậu ta, đáp: "Đương nhiên. Vẫn luôn là vậy."

"Vậy tôi muốn đặt câu hỏi rồi đây."

Tô Úy hít một hơi thật sâu, ánh nhìn vừa nhẹ lại vừa nặng rơi trên người Phó Kỳ Đường.

Cậu ta nói: "Anh gọi tôi đến đây là để giết tôi à?"

Thời gian dừng lại nửa giây, Phó Kỳ Đường gật đầu, trả lời một cách dứt khoát: "Đúng."

Sau đó, anh hỏi: "Vậy cậu là giao điểm sao?"

Tô Úy cố gắng khiến nụ cười của bản thân không quá miễn cưỡng, cũng gật đầu theo anh, trả lời một cách dứt khoát: "Đúng. Tôi thấy vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.