Sau cuộc săn bắn Tây Sơn mùa thu không lâu là tới trung thu.
Ngoại trừ ngày cuối cùng xảy ra vài cuyện không vui, Ôn Ngạn Bình cảm thấy mùa săn bắn năm nay trải qua rất may mắn. Chỉ là, sau khi mùa săn bắn vui sướng kết thúc, là tới thời gian học tập khổ bức.
Ôn Ngạn Bình bỏ ra thời gian mấy ngày cuối cùng thành công thêu ra một đóa hoa cúc dại xiêu xiêu vẹo vẹo thì đến Trung Thu.
Ôn Ngạn Bình ngồi bên khung cửa sổ, hai tay chống cầm nhìn hoa cúc nở rực rỡ ngoài cửa sổ, cánh nhỏ nhỏ chập chờn trong gió, mang đến một vẻ đẹp thanh lệ, hai tiểu hồ ly lăn qua lăn lại phơi nắng dưới gốc cây, đáng yêu giống như hai con chó nhỏ.
Không biết tại sao lại liên tưởng đến Hạng Thanh Xuân giống Hồ ly tinh. Gọi hắn là Hồ ly tinh cũng không ngoa, trừ thời điểm híp mắt, ánh mắt cực giống vẻ ngoài của hồ ly, ngoài ra dung nhan còn hơi yêu dị, không giống lúc mới gặp gỡ năm năm trước, thiếu niên mười ba tuổi nhẹ nhàng hào sảng, ai ngờ theo thời gian trôi qua, càng lớn dung mạo càng mê hoặc, gọi hắn là Hồ ly tính là tán thưởng đấy.
Hơn nữa, Hồ ly tinh còn có tính cách cố chấp, cộng thêm khuôn mặt mỹ mạo yêu dị, đoán chừng đời này khó tìm được thê tử hợp ý.
Nghĩ đến Hạng Thanh Xuân không cách nào tìm được thê tử hợp ý, không khỏi có chút hả hê.
Đột nhiên, ánh mắt Ôn Ngạn Bình ngưng tụ, cứng ngắc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-ngoc-nghech/3175343/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.