Mặc kệ những thiếu niên kia có ý kiến gì, đến giờ lên đèn, Ôn Lương trở về, vẻ mặt mệt mỏi, hôm nay đã bận cả ngày.
Như Thúy nhanh chóng sai người chuẩn bị cơm, ngay cả Ôn Ngạn Bình từ trước tới nay bởi vì muốn dành nhiều thời gian luyện võ không cùng dùng bữa với hắn cũng chạy tới, một nhà ba người ngồi ăn cơm.
"Cha, tình hình thiên tai rất nghiêm trọng phải không? Có rất nhiều chuyện phiền lòng sao?" Ôn Ngạn Bình không hiểu sự tình trong đó, chỉ hỏi chuyện bên ngoài.
Ôn Lương cười cười, nhận chén canh Như Thúy đưa, nói: "Đúng thật là rất phiền toái, lần này đi Giang Nam có thể đến mùa đông mới về, đến lúc đó mọi người ở nhà phải trông cậy vào con rồi, Ngạn Bình phải chăm sóc tốt cho đệ đệ muội muội nhé."
Ôn Ngạn Bình nghe xong, vội vàng buông bát, vẻ mặt thành thật, nói: "Cha, con cùng đi với cha nhé."
"Hồ đồ!" Sắc mặt Ôn Lương trầm xuống, không lưu tình bác bỏ đề nghị của bé.
"Không phải hồ đồ." Ôn Ngạn Bình vội vàng nói "Con đã lớn, có thể chia sẻ mọi chuyện với cha. Con có thể cải trang thành thư đồng của cha, đi theo chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho cha, nếu có người dám đến cướp bóc, con còn biết võ công, con có thể bảo vệ cha, sẽ không để ai ức hiếp cha đâu!"
Ôn Lương nghe vừa thấy buồn cười vừa tức giận "Con cho rằng ta xông vào đầm rồng hang hổ à? Hoàng thượng có phái binh lính hộ tống chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-ngoc-nghech/3175316/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.