Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc tiễn hoàng thượng cải trang vi phục xuất tuần và tứ hoàng tử về xong, Ôn Lương trở lại phòng khách, cho hạ nhân lui xuống hết, trong phòng chỉ còn lại một nhà sáu người.

Đầu tiên Ôn Lương bế con gái nhỏ ôm vào lòng, sờ sờ khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của bé, thần sắc hơi thâm trầm.

"Ôn đại nhân, có chuyện gì không tốt sao?" Như Thúy rót cho hắn chén trà đặt trên bàn nhỏ.

Ôn Ngạn Bình ôm A Tuyết đang kéo tay áo mình chơi đùa, nghe thấy Như Thúy nói cũng nhìn sang.

Ôn Lương nhíu mày, nhìn Như Thúy nói: "Quả thật không tốt, hoàng thượng có khả năng chọn trúng Quý Quý nhà chúng ta." Ôn Lương không xem loại chuyện này là vinh quang, ngược lại cảm thấy bực bội.

Như Thúy giật mình hoảng hốt, vô thức nhìn về phía tiểu gia hỏa trong lòng trượng phu, tiểu bánh bao vô ưu vô lo yên tĩnh đáng yêu, nhếch miệng nhỏ không cười nhưng đã có ba phần vui vẻ, rất đáng yêu. Như Thúy có chút hiểu được, "Hoàng thượng....muốn gia tăng lợi thế cho tứ hoàng tử?" Nói rồi, trong lòng không khỏi khẩn trương lo lắng.

Ôn Lương đưa tay nắm chặt tay nàng, cười trấn an: "Tứ hoàng tử là do chính cung sinh, là con trai trưởng, lấy thân phận hắn mà nói, là hoàng tử kế thừa vương vị thích hợp nhất. Hoàng thượng là minh quân, năm đó trải qua tranh đoạt tàn khốc, ngài ấy không hi vọng đời sau cũng như thế, hiện tại hoàng thượng trẻ trung khỏe mạnh, vừa vặn có thời gian đào tạo người thừa kế thích hợp. Chẳng qua là phía trên có ba hoàng tử, ngoại trừ nhị hoàng tử mất mẫu phi sớm, đại hoàng tử và tam hoàng tử tuổi tác chênh lệch với tứ hoàng tử quá nhiều, nói không chừng sẽ nảy sinh dị tâm."

Như Thúy chép miệng, nàng mặc kệ sau này ai ngồi lên vị trí kia, tuyệt đối không muốn con gái gả vào hoàng gia. Xuất thân của nàng chỉ là tiểu nha hoàn, không hề giống với nữ tử xuất thân gia đình quyền quý, được dạy dỗ quá tốt, bị quan niệm gia tộc nhập tâm, có thể hi sinh tất cả cho gia tộc, nếu hoàng thượng có ý tứ này, không chừng toàn gia vui mừng khôn xiết, cho rằng đây là ơn trời ban, cảm động đến rơi nước mắt.

Nữ nhân gả vào hoàng thất có thể có địa vị tôn quý khiến người ta hâm mộ, nhưng trong lòng đau khổ thì mấy ai biết?

"Không sao, có ta ở đây, có lẽ hoàng thượng sẽ nể mặt ta một chút." Ôn Lương tự tin lúc sinh thời, tất nhiên có thể bảo vệ mấy đứa con bình an.

Như Thúy vẫn khó chịu, "Quý Quý còn chưa tròn một tuổi, hoàng thượng đã đánh chủ ý lên bé rồi." Sau đó mắt chuyển tròn, nói nhỏ vào tai Ôn Lương: "Cái kia...Nếu như các hoàng tử giống như Túc vương thiên tuế, Quý Quý gả đi cũng không sao cả."

"....Cái này không thể nào đâu." Ôn Lương vô tình phá hỏng tưởng tượng của nàng, không phải ai cũng mắc mệnh cách khắc thê tuyệt tự như Túc vương, cộng thêm còn tính thích sạch sẽ khiến người ta tức lộn ruột, cho nên chỉ có một chính phi, ngay cả trắc phi thông phòng đều không có. Đây là chuyện riêng của hoàng gia, bọn họ không thể nói lung tung, trong lòng hiểu là được rồi. Cũng bởi vì loại tật xấu này mới vun đắp nên một Túc vương quyền năng như thế. Nếu quốc gia có thêm vài người giống như Túc vương, không chừng mấy nước thuộc địa xuất quỷ nhập thần sẽ gặp tai ương.

Như Thúy chỉ có thể tiếc nuối mà chép miệng chậc lưỡi, âm thầm thề tuyệt đối không để con gái gả vào hoàng gia, nếu như phải gả, cũng phải gả cho một hoàng tử cả đời chỉ có một thê như Túc vương --Đương nhiên đây là ý nghĩ hảo huyền.

Ôn Ngạn Bình nghe một hồi, nhíu mày hỏi: "Cha, nếu nhất định phải gả vào hoàng gia, sau này sẽ bị rất nhiều nữ nhân ức hiếp phải không? Nghe nói hoàng thượng có rất nhiều nữ nhân, những vương gia kia cũng có một phòng nữ nhân, sẽ sinh ra nhiều đứa nhỏ, những đứa bé kia đều không hòa thuận, đấu đá lẫn nhau, giống như người nhà của hồ ly tinh vậy, hồ ly tinh còn bị đệ đệ hắn tính toán nữa. Nếu như Quý Quý gả vào hoàng gia, có phải sẽ có rất nhiều đứa nhỏ không phải muội ấy sinh gọi là nương nương? Sau đó những nữ nhân kia đều muốn hại muội ấy?"

Ôn Lương và Như Thúy nghe hỏi thì tức cười, đó là tức nhiên, phía dưới đương kim quốc mẫu có một đống đứa nhỏ không phải nàng sinh gọi nàng là mẫu hậu. Nếu Quý Quý thật sự bị hoàng thượng chọn trúng, tứ hôn cho tứ hoàng tử, tương lai tứ hoàng tử đăng cơ, chính là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, với tư cách là một hoàng đế, không thể chỉ có một nữ nhân, đến lúc đó không tránh được tranh đấu với các nữ nhân khác.

Thấy bọn họ gật đầu, mắt sáng ngời của Ôn Ngạn Bình lướt qua vài phần tàn nhẫn, hung tàn nói: "Bất luận sau này người nào lấy muội muội con, dám sau lưng muội muội sinh con với nữ nhân khác, con sẽ phế hắn!" Sau đó đưa tay sờ cái đầu nhỏ của Quý Quý, quang minh chính đại hào hứng nói: "Quý Quý không cần sợ, sau này ca ca dạy muội võ công lợi hại, ai dám ức hiếp muội, đánh giết hắn, đá đản đản bọn hắn!"

"Ngạn Bình à..." Ôn Lương muốn nói với tiểu cô nương, rất nhiều chuyện không thể dùng vũ lực để giải quyết, hơn nữa hoàng thượng chỉ mới lộ ra ý tứ kia, còn chưa nói trắng ra, vẫn còn rất nhiều cơ hội để né tránh. Còn có, con là con gái, sao có thể nói loại lời này?

"Cha, nương, hai người yên tâm, cứ giao muội muội cho con!" Tiểu cô nương vỗ ngực, vẻ mặt tự tin, "Con sẽ dạy muội muội trở thành cô nương có võ nghệ cao cường, sau này muội phu ức hiếp, liền trực tiếp phế đi, khiến cho hắn ngoài muội muội cũng không tìm được nữ nhân khác!"

"..."

Ôn Lương đờ đẫn không nói nên lời, ngược lại hai mắt Như Thúy sáng lên, hai tay đặt trên vai tiểu cô nương, cao hứng nói: "Ngạn Bình, không uổng phí nương thương con, cứ làm thế đi, muội muội phải giao cho con rồi, con phải chịu trách nhiệm với muội muội cả đời nha."

Được ủy thác Ôn Ngạn Bình không hề thấy có gánh nặng, ngược lại vỗ vỗ bộ ngực, rất hăng hái: "Được, giống như cha nương hai người, sau này muội muội và muội phu cũng phải có hai người, tuyệt đối không thể để muội phu lầm đường lạc lối!"

Ôn Lương ngây ra: Cô nương, nam nhân tam thê tứ thiếp không thể gọi là lầm đường lạc lối đâu!

"Ừ, có lời này của con nương yên tâm!" Như Thúy bày ra dáng vẻ an lòng.

Yên tâm con khỉ! Các người không nên quá hung dữ, đây chính là hoàng tử đó! Tương lai sau này là hoàng đế đó!

Ôn Lương không thể phản ứng, trong lòng gào thét, cuối cùng khi hai cô nương dùng ánh mắt lấp lánh quay lại nhìn hắn, chỉ có thể lau lau mặt, cam chịu nói: "Được rồi, vậy làm theo lời Ngạn Bình đi."

Sau đó quay đầu, trong lòng khóc thầm, tự nhủ hoàng thượng thần xin lỗi ngài, nếu thật sự ngài muốn để Tứ hoàng tử lấy khuê nữ, đoán chừng Tứ hoàng tử chỉ có thể lấy mình con gái thần thôi.

***

Mặc kệ hoàng thượng có ám chỉ gì, cái đó là chuyện của vài chục năm sau, coi như Ôn Ngạn Bình muốn đem tiểu muội muội đáng yêu dạy thành hung tàn cũng phải chờ đến khi tiểu bánh bao biết chạy nhảy nghe hiểu được thì nói sau.

Giai đoạn hiện nay, nên làm gì thì làm cái đó.

Gần cuối tháng sáu, trong triều truyền tới tin vui, Tĩnh Viễn đại tướng quân trẻ tuổi đại phá liên minh phía đông của quân Bắc Việt, không chỉ bưc lùi địch nhân về chỗ sâu nhất trên thảo nguyên, Di quốc phía đông Đại Sở cuối đầu xưng thần, ít ngày nữa sẽ áp giải địch quân và hàng tướng Di quốc vào kinh.

Cả nước trên dưới vui mừng không thôi.

Như Thúy phát hiện gần đây Ôn Lương hơi thả lỏng, tuy thường xuyên vào cung nhưng không giống lúc trước bận đến nữa đêm mới trở về, trên mặt cũng vui vẻ hớn mấy phần.

Trong lòng Như Thúy rất cao hứng, mấy ngày gần đây thường xuyên có phu nhân mời đi ngắm hoa nghe hí khúc hoặc tham gia các loại tiệc, đều không từ chối, nếu không phải ba đứa bé còn nhỏ, đoán chừng bọn họ sẽ nhao nhao muốn mời chúng cùng đi.

Nói đến những phương thuốc cổ truyền của Đàm lão phu nhân, có khả năng có tác dụng, có mấy vị phu nhân may mắn mang thai, chẳng qua không có ai may mắn sinh ba đứa nhỏ như Như Thúy, thậm chí ngay cả song thai cũng không có, chỉ là đều sinh con trai, đối với các nàng mà nói là chuyện vui không gì tả xiết, có con trai kề cạnh, địa vị tại phu gia càng thêm củng cố, sống lưng thẳng tấp, càng có tự tin chỉnh đốn tiểu thiếp. Bởi thế, những phu nhân kia xem Như Thúy như ân nhân, con trai tắm ba ngày hay đầy tháng đều không thể thiếu Như Thúy.

Thời gian một năm ngắn ngủi, Như Thúy cô nương đã trở thành một phu nhân có nhiều bằng hữu, nhà nào có việc vui buồn đều sẽ không quên nàng, không còn ai chất vấn xuất thân nha hoàn trước mặt nàng nữa, xem như nhìn nhận nàng là người cùng cấp bậc.

Thời gian nhàn nhã, đảo mắt liền tới tháng bảy nóng bức.

Tháng bảy không phải tháng thuận lợi, mấy tòa thành khu vực Giang Nam liên tục truyền tới tin tức lũ lụt, tuy thủy tai mỗi năm đều có nhưng mà chỉ trong phạm vi nhỏ, nhưng năm nay lan tràn nghiêm trọng hơn, tám trăm dặm xung quanh nhanh chóng trình tấu chương, hoàng đế không thể coi thường, nhanh chóng mở quốc khố đưa bạc đi cứu trợ thiên tai, nhưng không đến nửa tháng, lại nghe tình hình thiên tai nặng hơn, phái người đi dò xét, phát hiện bạc căn bản không tới tay dân chúng, mà bị quan phái đi cứu trợ và quan viên địa phương nuốt làm của riêng. Sùng Đức đế giận dữ, lập tức đem quan cứu trợ giam vào đại lao, quyết định cử quan viên đáng tin đến vùng thiên tai chủ trì công việc.

Cuối cùng hoàng đế phái một viên quan đã từng đi Giang Nam, quen thuộc tình huống địa phương là Ôn Lương và phái hai đại thần theo giúp đỡ.

Lúc Như Thúy nghe nói Ôn Lương được phái đi Giang Nam hỗ trợ thiên tai, là lúc giữa tháng chín mặt trời chiếu thẳng, lúc nghe tin tức, chân củ cải của hai tiểu bánh bao không chịu được trọng lượng của cơ thể, phịch một cái đặt mông ngồi xuống nệm êm.

Như Thúy mặc kệ cái mông nhỏ của con trai, vội vàng hỏi: "Hoàng thượng đã hạ chỉ sao?"

Thượng Khê về bẩm báo khẳng định chắc chắn: "Đúng thế, hoàng thượng lệnh cho đại nhân ngày mốt lên đường, đại nhân dặn thuộc hạ về báo với phu nhân một tiếng, thu thập hành lý giúp ngài ấy, bây giờ đại nhân đang nghị sự về tình hình thiên tai ở Giang Nam với hoàng thượng trong cung, đêm nay sẽ về trễ."

Như Thúy nhíu nhíu mày, đối với lần đi này của Ôn Lương có chút bận tâm, dù sao thiên tai lớn sẽ không tránh được dịch bệnh bộc phát, khi còn bé sở dĩ nàng bị bán vào kinh thành, cũng bởi vì năm đó thủy tai xảy ra ôn dịch, phụ mẫu đều mất, đến bước đường cùng thúc thúc và thẩm thẩm mới mang nàng bán cho người Nha Tử, bị đưa tới kinh thành.

"Hoàng thượng còn phái thái y đi theo, là vị thái y nào?"

Nghe xong, Thượng Khê mỉm cười, nói: "Phu nhân không cần lo lắng, hoàng thượng phái Quý thái y đi theo đại nhân, tuy Quý thái y còn trẻ tuổi, nhưng y thuật rất đáng tin." Hoàng đế coi trọng Ôn Lương, đương nhiên không muốn đưa Ôn Lương vào chỗ chết, cho nên chọn thái y có y thuật tốt nhất đi theo.

Trong lòng Như Thúy khẽ động, "Là Quý Liên Từ thái y sao?"

"Đúng thế."

Nghe xong, Như Thúy an tâm, giống như lời Thượng Khê, vị Quý thái y này nàng cũng từng nghe qua, tuy người có chút không uyển chuyển nhưng y thuật hết sức cao siêu, nếu không phải hiện tại hắn quá trẻ tuổi lại dễ dàng gây thù chuốc oán, nói không chừng sau khi Hồ thái y về hưu, hắn là người thích hợp kế thừa Thái Y viện nhất.

Nghe xong, Như Thúy an tâm, giống như lời Thượng Khê, vị Quý thái y này nàng cũng từng nghe qua, tuy người có chút không uyển chuyển nhưng y thuật hết sức cao siêu, nếu không phải hiện tại hắn quá trẻ tuổi lại dễ dàng gây thù chuốc oán, nói không chừng sau khi Hồ thái y về hưu, hắn là người thích hợp kế thừa Thái Y viện nhất.

Cho Thượng Khê lui xuống, Như Thúy gọi nha hoàn ma ma tới, bắt đầu chuẩn bị hành lý cho Ôn Lương.

Hơi trễ, Ôn Ngạn Bình mới trở về, cùng bé trở về còn có bốn thiếu niên tới nghe ngóng tin tức.

Như Thúy căn dặn nha hoàn chăm sóc tốt cho ba đứa nhỏ, thay đổi y phục mới ra ngoài tiếp khách.

Vừa đến đại sảnh, ba thiếu niên nhanh chóng hành lễ với nàng, Ôn Ngạn Bình liền nhào tới, lo lắng nói: "Nương, nghe nói cha phải đi Giang Nam cứu trợ thiên tai, có phải không?"

Trong lòng Như Thúy hít một cái, gật đầu: "Đúng thế, hoàng thượng đã hạ chỉ, hôm sau sẽ xuất phát."

Nghe vậy, Vệ Triêu Ấp, Hạng Thanh Xuân, Chu Chưởng Húc đều lo lắng.

"Xem ra tình hình năm nay rất nghiêm trọng nên hoàng thượng mới phái tiên sinh đi." Đầu óc Hạng Thanh Xuân xoay chuyển, trên mặt mang theo vẻ tức giận, "Cũng tại những quan viên vô lại bỉ ổi lớn mật kia, bạc cứu trợ thiên tai mà dám nuốt làm của riêng, thật sự không muốn sống nữa!"

Vệ Triêu Ấp nói tiếp: "Chuyến này tiên sinh đi, có khả năng mấy tháng mới quay về. Thiên tai thường kèm theo dịch bệnh, tiên sinh đi chuyến này, với tính tình của ngài ấy nhất định sẽ xâm nhập vào dân chúng, trong lòng chúng ta cực kỳ lo lắng, nếu có thể san sẻ gánh nặng giúp tiên sinh, trong lòng đệ tử vô cùng nguyện ý."

Sau khi Hạng Thanh Xuân nghe xong, trong lòng khẽ động, nhìn nhìn Vệ Triêu Ấp, lấy gia thế của Vệ Triêu Ấp, hắn có thể nói ra những lời này, xem ra đúng là đặt Ôn Lương ở trong lòng, tôn sùng là ân sư.

"Trong nhà ta có rất nhiều dược liệu tốt, ta lập tức trở về sai hạ nhân mang một ít qua cho biểu ca." Tiểu Bàn Tử cũng nói theo.

Nghe lời của mấy người, trong lòng Ôn Ngạn Bình rất lo lắng, suy nghĩ một chút, quyết định phải đi theo, đến lúc đó có thể giúp được Ôn Lương.

Như Thúy muốn trấn an bọn trẻ, đem chuyện thái y cũng đi theo nói ra, để bọn họ không cần lo lắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.