Đêm khuya dần.
Nha hoàn Thanh Chi khiêu bấc đèn trên bàn, sau đó đặt vào lồngđèn để không bị gió thổi tắt, vì tiểu quận chúa còn nhỏ, buổi tối ngủ một mìnhcũng có lúc sợ hãi, nên không tắt đèn bao giờ. Làm xong chuyện này, Thanh Chi lạiquay về bên giường nhìn đứa bé trên giường, thấy bé ngủ sau, môi khẽ nhếch, nhẹnhàng đi ra ngoài.
Khi nghe được thanh âm cửa đóng lại, cô bé vốn đang ngủ saytrên giường đột nhiên mở to mắt, xốc chăn trên người lên, cẩn thận bò xuống giường,đeo chiếc giày thêu nho nhỏ vào, đi về phía cửa sổ.
Vì là tiết cuối xuân, ban đêm không lạnh lắm, để thoáng khínên cửa sổ vẫn chưa đóng. Bé thuần thục leo lên ghế dựa trước cửa sổ, đôi taynhỏ trắng nõn bám trên cửa sổ, ló đầu ra bên ngoài nhìn quanh. Đến khi một thânảnh nhỏ từ bóng cây cách cửa sổ không xa đi đến, bé mới lộ ra nụ cười điềmtĩnh.
Ánh trăng mờ ảo, nhưng cũng soi rõ thân ảnh trước mắt bé.Khuôn mặt của bé trai hơi cứng rắn trầm mặc, chỉ có đôi mắt đen láy sáng ngời,lấp lánh như sao trên trời.
“Trăn ~~” bé cao hứng gọi, đương nhiên thanh âm rất nhỏ, sợkinh động đến nha hoàn ngủ ở gian ngoài.
Bé trai tám tuổi đã khá cao, thấy bé gái thò người ra ngoài,vội vã đến đây lấy, sợ nàng ngã xuống.
“Trăn, ngày mai Sở Sở đến thư viện!” Tiểu Sở Sở vui vẻ nói,có vẻ rất cấp bách muốn chia sẻ tin tức này với hắn, “Tổ mẫu nói, thư viện có rấtnhiều đứa bé bằng tuổi Sở Sở, không biết Sở Sở có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-kho-lam/1407593/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.