Làm một người phụ nữ đã kết hôn bảy năm, mỗi ngày A Nan đềubận rộn nhiều việc.
Một ngày nào đó, A Nan bỗng nhiên sực tỉnh, phát hiện nămnay là năm thứ bảy nàng gả cho Vương gia, không khỏi nhớ tới bốn chữ làm nàngkhông đản cũng đau: bảy năm ngứa ngáy.
Nói tới “bảy năm ngứa ngáy”, A Nan không khỏi nghĩ tới tínhchất nghiêm trọng của vấn đề, có chút lo lắng hôn nhân của mình có thể gặp vấnđề “bảy năm ngứa ngáy” này không.
Bất quá, A Nan rất nhanh phát hiện mình căn bản không có thờigian kiểu Mỹ để lo lắng bảy năm ngứa ngáy gì gì đó, như trước quản lý mấy tiểubánh bao nhà mình là tốt rồi.
A Nan từng nghe qua một câu, chồng con tình cảm nồng nàn làđiều vui vẻ nhất của đời người (Hẳn là vậy…),nhưng với lão công khí thế quá bứcngười, con gái quá nghiêm túc, con trai quá nghịch ngợm phá phách, thật sự làmcho nàng mỗi ngày lo lắng không thôi, cảm thấy cái gì mà rảnh rỗi lo nghĩ, vẫnlà gác qua một bên thôi. (Như Lam thực bình tĩnh tỏ vẻ: ==! Ngài quả thật là rảnhrỗi lo nghĩ a.)
Kết hôn bảy năm, con gái tuổi ta sáu tuổi, nên đến thư viện[1] đọc sách.
A Nan rất sớm đã biết chuyện về học viện, nó chia ra quan họcvà tư học, quan học là do triều đình tổ chức, tuyển vào đều là con cháu thếgia. Đương nhiên, tư học là học viện dân gian tự mở, tuyển nhận bình dân đệ tử,tính chất không giống với quan học, thứ bậc cũng kém nhiều. Hơn nữa, học việnquan học không bảo thủ chỉ nhận nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-kho-lam/1407592/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.