Suy nghĩ nhanh chóng chuyển, lúc này A Nan cũng không biếtnên làm gì, cách duy nhất là ngoan ngoãn nghe lời, chờ hắn rời đi liền antoàn. Dù sao hắn cũng không biết thân phận của mình, A Nan không tin nam nhânnày dám công nhiên ở địa bàn Đại Sở bắt cóc nữ quyến của gia đình bình thường,dù sao một người đào tẩu dễ dàng hơn so với mang theo gánh nặng như nàng nhiều. Về phần giết người diệt khẩu…..Lòng A Nan có chút thấpthỏm, thật lo lắng nam nhân này hoặc là không làm, đã làm phai làm đến cùng –đem các nàng diệt khẩu, cho nên, vẫn là tận lực phối hợp uy hiếp của hắn. Định xong chủ ý, A Nan bình tĩnh hơn, nhưng cánh tay sắtgiam giữ bên hông nàng dùng sức rất mạnh, khiến thắt lưng nàng bị siết đau. Hơnnữa chính mình cả người dựa vào lòng ngực hắn……tình trạng này, nếu lấy tiêuchuẩn của thời đại này mà nói, danh tiết của nàng đã khó giữ được. Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, A Nan cùng NhưThúy mắt sáng rỡ, mà nam nhân kia liếc mắt nhìn qua các nàng, lại không có vẻgì cảnh giác. “Thí chủ, trà thơm ngài dặn dò đến đây.” Là tiểu sa ditrong miếu chuyên môn giúp khách hành hương chuẩn bị trà và điểm tâm. Nam nhân hơi nâng tay cầm chủy thủ, nhìn Như Thúy đangkhẩn trương theo dõi hắn, ý bảo nàng trả lời. Như Thúy tức giận trừng mắt nhìn hắn, thanh thanh yết hầunói: “Làm phiền tiểu sư phụ, nhưng thân thê tiểu thư nhà ta cóchút mệt, cần nghỉ ngơi một chút, không cần dùng trà.” Như Thúy giọng nói rõràng, chán nản phát hiện, dưới ánh mắt giám sát như chim ưng của nam nhân này,rất khó động tay động chân. Tiểu sa di bên ngoài đáp một tiếng, sau đó tiếng bước chânxa dần. Lúc này lòng hai nữ nhân trong phòng vẫn còn cố chấp hòhét: tiểu sư phụ, ngươi đừng đi, kỳ thật chúng tôi thật sự rất cần trà thơma!!!!! Mà khiến người ta cảm thấy quá đáng chính là, nam nhân kiakhông có một chút ý thức phòng bị của người lẻn vào địch quốc bị địch nhân pháthiện, vẫn mang tư thái nhàn nhã tự tại, cũng không vội vã rời khỏi, đôi mắtquét tới quét lui trên mặt A Nan. Bỗng nhiên, hắn cúi đầu nhìn cổ A Nan, A Nan giật mình, saucổ bị siết một chút, vòng cổ của nàng đã bị tháo xuồng. Đó là vòng cổ bằng ngọcthạch, không có gì đặc biệt, điểm đặc biệt duy nhất là miếng ngọc màu tím khảmtrên đó. “Các ngươi không phải nữ quyến gia đình bình thường?” namnhân khẳng định, ngón tay vuốt ve miếng ngọc còn lưu lại độ ấm cơ thể, “Đâylà Tử quang ngọc, nghe nói chỉ có nữ quyến của hoàng tộc Đại Sở mới xứng mangnó. Chậc chậc chậc, không ngờ vận khí của ta tốt như vậy, lại gặp được nữnhân thuộc hoàng tộc Đại Sở các ngươi. Ừm, để ta đoán xem ngươi là ai nhỉ?” Nam nhân vô cùng hứng thú nói, bộ dáng như gã thợ săn đangtrêu đùa con mồi của mình, “Nghe nói, tháng mười năm ngoái, Đai Sở Hoàng đếphái bào đệ hắn tín nhiệm nhất đến Đồng Thành, trận chiến tháng mười một,ta thấy một nam nhân cùng Triệu Cánh đứng trên cổng thành cùng chỉ huy, vô luậnnhìn thế nào, nam nhân kia chắc chắn không phải người thường, ta nghĩ, hắn hẳnlà Túc vương của Đại Sở các ngươi, ngươi là nữ nhân của hắn?” Câu cuối tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí của hắn là khẳng địnhkhông sai. A Nan cụp mí mắt, vẫn là không lên tiếng. Nàng không ngờnam nhân này bộ dạng dũng mãnh, trí lực cũng không kém, có thể lần theo dấuvết tơ nhện mà tìm ra mười phần sự thật. Nam nhân cười cười, dường như cũng không cần nàng trả lời,ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mặt của nàng, lộ ra tươi cười ác liệt: “Vốn dĩ ta định an toàn rời khỏi đầy rồi sẽ tha cho cácngươi, hiện tại ta đã thay đổi chủ ý, ta phải mang ngươi về hoàng cung. Ha haha, nếu có thể đem một vị Vương phi mang về, Hoàng đế Đại Sở các ngươi hẳnsẽ tức giận đế chết đi! Nghe nói nữ nhân Đại Sở các ngươi rất xem trọngdanh tiết, chỉ cần ta….” Bất thình lình, thanh âm của nam nhân tắc nghẽn, tránh đimột cây móc côn đánh úp trước mặt. Khóe mắt hắn run rẩy nhìn tỳ nữ xinh đẹp liễuyếu đào tơ vô cùng dũng mãnh nắm mộc côn không biết tìm đâu ra đánh về phía hắn. Một kích không trúng, mộc côn lập tức lại muốn đánh tới,hắn không thể không buông một tay ra bắt lấy mộc côn, trên mặt lộ ra tươi cườikhinh miệt, cho rằng hai nữ nhân này tuyệt đối rất ngốc, cũng dám ở trước mặtsức manh tuyệt đối mà khoe khoang chính mình nhỏ yếu….. Chợt, tươi cười khinh miệt trên mặt hắn tắt ngúm. Chủythủ trong tay rơi xuống đất, khuôn mặt cực độ thống khổ vặn vẹo. Cảm giác đautriệt nội tâm từ hạ bộ truyền đến xông thẳng đến đại não, khiến hắn không thểkhông buông lỏng giam cầm nữ nhân trong lòng ngực, quỳ một gối xuống đất. A Nan một kích tất trúng, vội vàng nhảy ra, đối mặt vớiánh mắt căm giận phun lửa của nam nhân kia, trong lòng một trận sợ hãi. A Nanbiết mình đắc thủ, là do nam nhân này tự phụ, cho rằng hai nữ nhân yếuđuối không làm được gì, mà nàng bị hắn mặt đối mặt giam trong lòng ngực, đúnglúc thừa cơ Như Thúy ra tay, mượn quán tính, giơ cao đâu gối, dùng một cú “lêngối” đánh mạnh vào hạ bộ của hắn, thành công đánh trọng thương nam tính kiêungạo. “Tiểu thư, đánh thật tốt! Nô tỳ lại cho thêm một cước đi!”Như Thúy xoa tay. A Nan: “……….” Như Thúy uy phong lẫm lẫm cầm gậy gộc, cũng có cảm giácnhư nữ hiệp Thiếu Lâm tự, bất quá lời nói của nàng lại âm hiểm như vậy, khôngchờ A Nan đáp, gậy trong tay trực tiếp dùng sức đánh xuống vai của nam nhânkia. Nhẫn nại của nam nhân kia cũng thuộc hạng nhất, chịu qua mộtcú như vậy, vẫn còn sức tránh gậy của Như Thúy. Chỉ là thật không biết nên nóihắn xui xẻo hay là nói bạn nha hoàn thật sự được thần may mắn chiếu cố, hắnkhông tránh thì thôi, vừa tránh thì đầu không sai lệch đập mạnh vào chân trụ củabàn gỗ phía sau, phát ra một tiếng rầm trầm đục, thành công ngã xuống. Vì thế, A Nan trơ mắt nhìn nha hoàn dũng mãnh nhà nàng cầm gậybổ sung một cú trên đầu nam nhân kia, sau đó lại nâng một chân mặc giầy thêu thậtmạnh giẫm một cước vào nam tính đã muốn trọng thương….. Nam nhân kia một tiếng cũng không rên nổi mà bất tỉnh, trêntrán còn vệt máu đỏ sẫm, đặt trên gương mặt anh tuấn thô lỗ, thân thể cao to cuộnlại, cho dù đã hôn mê, có vẻ vẫn còn rất đau. A Nan yên lặng lau mồ hôi, trong lòng vô hạn thương hại hắn. Như Thúy cũng lau mồ hôi, quăng đi mộc côn, nắm tay A Nannói: “Tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi.” Mới vừa mở cửa ra, hai người đột nhiên dừng lại, mặt đối mặtvới nữ nhân ở ngoài cũng đang định mở cửa. Nữ nhân kia tựa hồ không ngờ trong phòng có người, thấy haingười các nàng, ánh mắt sắc bén. A Nan cùng Như Thúy thấy nàng thân hình cao lớn,tuy không biết nàng là địch hay bạn, trong lòng hiểu giờ không phải là lúc gâychuyện thị phi, vừa muốn bước qua nàng rời đi, nữ nhân kia cũng nhìn rõ tìnhhình trong phòng, lập tức thay đổi sắc mặt. Động tác của nữ nhân kia cực nhanh, dùng bả vai đẩy A Nanvào trong phòng, một tay linh hoạt nắm cổ Như Thúy đẩy mạnh nàng vào trong, lậttay đóng cửa lại. “Hắn làm sao?” Nữ nhân lớn tiếng quát hỏi, lực đạo buộc chặt. Không cần nói, hai người đều biết nàng hỏi “hắn” là ai. A Nan bị đẩy ngã trên đất, ngã mạnh đến xương cốt cả rời đềuđau, cảm thấy trong loại thời tiết xuân hàn se lạnh mà bộ phận đập xuống đất lạicó cảm giác đau nóng rát. Như Thúy không để ý câu hỏi của nữ nhân kia, đôi mắtquan tâm nhìn A Nan, thấy nàng chậm rãi ngồi dậy mới yên lòng. “Trả lời!” Tay của nữ nhân kia lại siết chặt vài phần, khuônmặtNhư Thúy bắt đầu tím tái, há miệng thở dốc nói không nên lời. “Hắn không sao cả!” A Nan lo lắng Như Thúy sẽ bị nữ nhân nàybóp chết tươi, vội vã nói: “Hắn trúng một côn trên đầu, nên mới hôn mê.” A Nannín thinh không đề cập đến hai lần chịu trọng thương của hắn, ai biết nữ nhânnày có thân phận gì, nếu biết việc các nàng làm, lỡ như tâm ngoan thủ lạt thìbiết làm sao? Nghe vậy, nữ nhân kia nhíu mày, đại khái là không tin hai nữtử yếu đuối có thể đả thương nam nhân kia. Nhất thời, ba người giằng co. “Buông nàng ra!” A Nan nhặt mộc côn Như Thúy vứt trên đất,ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia. Nữ nhân cười khinh miệt, bộ dáng miệt thị thật giống namnhân kia, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Tuy không biết các ngươi đả thương chủ thượngbằng cách nào, nhưng các ngươi sẽ phải vì hành vi thương tổn hắn mà trả giá thậtđắt!” Nữ nhân này sinh ra bộ dáng thực bình thường, nhìn qua chínhlà loại chui vào dòng liền mất tăm, bất quá khí thế của nàng lúc này rất sắcbén, tay trên cổ Như Thúy chỉ cần hơi dùng sức, liền có thể vặn gãy cổ mảnh khảnhkia. “Ngươi muốn thế nào?” A Nan chăm chú nhìn nàng hỏi. “Dìu chủ thượng lên giường!” Nữ nhân ra lệnh. A Nan khóe miệng run run, nữ nhân này bị ngốc sao, xem nàngthân thể nhỏ bé làm sao có thể dìu nam nhân thân cao gần một thước chín kia lêngiường? Nữ nhân cũng nghĩ đến điểm đó, nhìn qua trong phòng, một bêncảnh giác dán mắt vào A Nan, một bên kéo Như Thúy đến bên giường, đem khăn trảigiường kéo qua, tay áo phất lên, một thanh chủy thủ đã ở trong tay nàng, bắt đầucắt khăn trải giường thành từng sợi. “Không nên có chủ ý gì, bằng không ta không ngại trước giếtnàng ta rồi lại giết ngươi!” Nữ nhân nhìn A Nan cảnh cáo. Như Thúy mở miệng, hướng nàng nói gì đó, nhưng bàn tay siếtcổ nàng khiến nàng không nói ra tiếng. A Nan biết nàng ấy ắt hẳn là kêu nàng đimau không cần để ý nàng ấy, thế nhưng nha đầu kớn lên với nàng, là người thân cậnvới nàng nhất từ khi nàng đến thế giới này, thậm chí còn cho một người cô độclà nàng cảm nhận được ấm áp, nàng sao có thể mặc kệ nàng ấy. Nữ nhân đem khăn trải giường cắt thành sợi để trói Như Thúy,dùng mảnh vải bịt miệng nàng, rồi quăng nàng qua một bên, cầm chủy thủ quơ quơtrước mặt A Nan, lạnh lùng nói: “Làm theo lời ta, bằng không ta giết nàng.” A Nan cắn môi, không cam lòng không nguyện ý đi qua, cùng nữnhân kia vất vả dìu nam nhân lên giường. Thái dương A Nan ứa ra mồ hôi, chỉ cảm thấy nam nhân này thậtnặng đến chết được, nhất định là tên khốn này ăn quá nhiều rồi. Nữ như kia đại khái là xem thường thân thể nhỏ bé của A Nan,không trói nàng lại giống Như Thúy, trực tiếp vứt nàng một bên, tự mình đi rabàn rót chén trà lạnh thấm vào mảnh vải trải giường để giúp nam nhân lau vếtmáu trên mặt, sau đó giúp hắn bôi dược lên miệng vết thương bị đánh. Dễ dàng nhậnra nữ nhân này là thuộc hạ trung thành của hắn, vẻ mặt cung kính thành tâm,ngay cả sờ cũng không dám sờ nhiều. Xử lý tốt vết thương trên đầu nam nhânxong, nữ nhận tiếp tục giúp hắn lau mồ hôi trên trán — trời rất lạnh, nam nhânkia tuy hôn mê, lại đổ mồ hôi đầy đầu, nữ nhân kiểm tra không ra nguyên nhân,lòng dù có chút khẩn trương, cũng không có cách. “Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Rốt cuộc bị thương ởđâu……..” nữ nhân lo lắng nhỏ giọng nói. A Nan ngoan ngoãn đứng một bên, nghe được lời của nữ nhânkia, biết nam nhân kia dù hôn mê, cái địa phương đó vẫn là đau đớn không chịu nổi,cũng không biết đời này có tuyệt tự hay không. Tuy rằng trong lòng có chút xấuhổ, nhưng vẫn có cảm giác vui sướng lạ thường khi người gặp họa a. Nữ nhân không tìm ra lý do, vẻ mặt lạnh giá nhìn A Nan, hỏi:“Các ngươi rốt cuộc đã làm gì chủ thượng? Nói thật, bằng không ta giết cácngươi!” Nói xong, lại giơ cao chủy thủ trong tay uy hiếp. A Nan đương nhiên sẽ không nói thật, chỉ dùng vẻ mặt thànhkhẩn thêm thật thà chất phác, biểu tình thuần khiết hiền lành nói: “Ngươi xemchúng ta có thể làm gì hắn chứ? Cũng chỉ là đánh bị thương đầu hắn thôi…….” ANan thấy nữ nhân kia vẻ mặt phẫn hận nhìn mình, liền biết nữ nhân này là loạingu trung, lo lắng nàng ta thay đổi chủ ý muốn giết mình, lập tức ngậm miệngkhông nói. Biểu tình của A Nan rất thành khẩn thật th, thoạt nhìn khônggiống nói dối, nữ nhân hung hăng liếc nàng một cái rồi mới thu hồi tầm mắt. Ròng rã một canh giờ, nam nhân kia mới thanh tỉnh. “Chủ thượng, người tỉnh rồi.” Nữ nhân kêu lên vừa mừng vừa sợ. Nhưng nam nhân kia không nhìn nàng, đôi mắt sắc bén thẳng tắptrừng phía A Nan cách đó không xa. A Nan bị hắn trừng đến sợ hãi, không khỏi thốilui vài bước. “Lại đây!” thanh âm khàn khàn của nam nhân kêu lên, đôi mắthung ác nham hiểm như mãnh thú trên thảo nguyên, tràn ngập tính xâm lược cùngkhát máu. Nữ nhân kia đi tới, thực trung thành đẩy A Nan vào hố lửa. A Nan chân lảo đảo, trực tiếp bị đẩy đập vào giường, ngã sấpvào người nam nhân trên giường. A Nan cảm thấy vòng eo bị siết chặt, nam nhânkia dùng lực đạo như muốn bóp nát nàng giam cầm nàng trong lòng ngực. A Nan ngẩngmặt, sợ hãi nhìn hắn. Nam nhân nhìn nàng cười, lộ ra răng nanh trắng noãn,trong mắt nàng lại giống như dã thú thảo nguyên dữ tợn khát máu. Nàng thật sự đã chọc giận hắn. Nàng đang lo sợ bất an, không biết hắn muốn làm gì, nam nhânkéo xuống quần áo của nàng, lộ ra hơn nửa bờ vai tuyết trắng, sau đó há mồmhung ác cắn xuống. A a – A Nan đau đến rơi lệ, nhưng nam nhân kia đã bịt miệng nàng,khiến nàng không kêu được. Máu từ kẽ hở giữa phiến môi cùng da thịt ứa ra, vấy bẩn quầnáo của nàng. Hắn cắn bả vai nàng đến huyết nhục mơ hồ, còn uống vào bụng máu củanàng. Chờ hắn liếm sạch máy trên vai nàng, hắn ngẩng mặt, bên khóe miệng cònvương máu của nàng, nhìn thấy đôi mắt nàng đẫm lệ mờ mịt khóc, lộ ra tươi cườisảng khoái lại hung tợn. “Ngươi là nữ nhân đầu tiên dám đối xử với ta như vậy, đủ tànnhẫn!” nói xong, nam nhân không chút lưu tình đẩy nàng ngã trên đất. Nếu hắn biết bạn nha hoàn thừa lúc hắn hôn mê, còn bổ sungthêm một cước trên đó, không biết hắn có tức giận đến giết người hay A Nan đau đớn hít sâu, chậm rãi chỉnh trang y phục, tay dằnmiệng vết thương, nước mắt từng giọt từng giọt rơi. Nàng sống qua hai đời đếnnay, chưa từng chịu qua vết thương nặng như vậy, dấu răng trên vai khắc sâutrên da thịt, rất nhanh máu lại chảy ra, nhiễm đỏ cả quần áo trên vai nàng.Nhưng nàng chỉ rơi lệ, không dám khóc thành tiếng, miễn cho nam nhân kia nghĩlung tung, lại muốn cắn nàng vài cái. “Nữ nhân này ta muốn đem về, muốn nàng sống không bằng chết,mỗi ngày tra tấn nàng.” Nghe nam nhân nghiến răng nói, A Nan khẩn trương vểnh tai lắngnghe kế hoạch của bọn họ. “Chủ thượng, mang theo gánh nặng, rất bất lợi với kế hoạch củachúng ta!” nữ nhân lập tức đưa ra ý kiến phản đối. “Tát Cổ đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?” Nam nhân hỏi lại chuyệnkhác. “Vâng, người của chúng ta đã chuẩn bị xong, xe ngựa đang ở cửasau của miếu, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi nơi này.” nữ nhân cung kínhtrả lời, lại ngập ngừng khuyên nhủ: “Chủ thượng, vẫn là giết hai nữ nhân nàyđi, dù sao khi người ta phát hiện, chúng ta đã rời khỏi Đồng Thành rồi.” A Nan tức giận trong lòng, nữ nhân này thật quá độc ác. Nếunàng cũng có “trứng”, nàng thực muốn cho nàng ta giống chủ nhân của mình nếm thửcảm giác đau đớn kia. “Ha ha, A Đóa, nếu ngươi biết thân phận của nữ nhân này, sẽkhông muốn giết nàng bây giờ đâu. Nàng áy chính là Túc Vương phi, là Vương phicủa bào đệ Túc vương được Hoàng đế Đại Sở tin tưởng nhất. Ngươi nói, nếu tamang nàng về hoàng cung làm nữ nhân của ta, Hoàng đế Đại Sở sẽ có phản ứng gì?” “……… Chủ thượng anh minh!” A Đóa bị thuyết phục, lớn tiếngvuốt mông ngựa. Anh minh cái đầu ngươi! A Nan trong lòng tức giận đến chửi ầm lên, cũng có chút tuyệtvọng, nhưng, nàng tuyệt đối không để bọn họ cứ như vậy mà mang nàng đi. A Nan thấy nam nhân trên giường còn cùng A Đóa thương lượngchuyện, một bên vnh tai nghe một bên cẩn thận quan sát chung quanh phòng. Độtnhiên, ánh mắt A Nan dừng ở đồ vật gì đó dưới góc bàn, nhìn kỹ, là cái chuôi chủythủ, chính là cây lúc trước nam nhân kia dùng để kề cổ nàng. A Nan trong lòng nhảy một cái, liếc mắt qua Như Thúy. Nhahoàn đáng thương bị trói chặt như bánh chưng vứt ở góc trường, khiến người ta sắpquên mất. Tiếp xúc với ánh mắt của nàng, Như Thúy không nói ra tiếng được, chỉdùng hai mắt nhìn A Nan, chớp chớp mắt cho A Nan biết nàng không sao. A Nannhìn nàng một cái, sai đó ánh mắt chậm rãi quét về phía cái bàn, lại quay đầunhìn nàng. Lặp lại vào lần như thế, Như Thúy rốt cục hiểu, mắt sáng lên, hướngA Nan nhẹ gật đầu. Qua một khắc, nam nhân mới có thể đứng dậy, bất quá tư thếxuống giường có chút quái dị, không thể không lại ngồi trên giường một lát. Nữ nhân tên A Đóa kia không biết vì sao hắn không đứng dậy,không khỏi vội la lên: “Chủ thượng, thời gian cấp bách, chúng ta nhanh đithôi.” Nam nhân vẻ mặt lạnh giá, ánh mắt âm u nhìn A Nan, như muốntươi sống lột xuống một tầng da của nàng. A Nan rụt cổ, tâm biết hắn còn đau, thế nên chỉ có thể ngồinghỉ một chút, loại chuyện mất mặt này hắn tuyệt đối không nói cho thuộc hạ củamình, A Nan buông mí mắt xuống, trong lòng thầm mắng: đáng đời! Loại nam nhânnày tuyệt đối không đáng thương hại! Lại qua nửa khắc, nam nhân đứng dậy, một tay kéo A Nan đangđứng xa xa lại. “Ngươi muốn làm gì?” A Nan cảnh giác hỏi. Nam nhân nhìn nàng, lộ ra răng nanh trắng noãn, kề sát nàng. A Nan vẻ mặt phòng bị, rụt cổ muốn tránh, chợt cổ tê rần,khi nhận ra ý đồ của hắn, ý thức đã rơi vào một mảng hắc ám…… Nam nhân đưa tay ôm lấy cô gái yếu đuối, chuẩn bị cùng A Đóarời đi, đột nhiên A Đóa xoay người nhìn về phía nha hoàn bị trói chặt trong gócphòng. A Đóa rút ra chủy thủ, đi qua giơ tay cầm chủy thủ lên —- “Đợi đã!” nam nhân ngăn lại hành động của A Đóa, nói: “Nha đầukia rất trung thành, không cần giết nàng. Bổn vương còn cần nàng truyền tin choTúc vương.” A Đoa là thuộc hạ rất nghe lời, dù có chút tiếc nuối, nhưngvẫn nghe lệnh không giết. Bất quá, để nàng ta buông tha nha đầu kia là không cókhả năng, A Đóa trực tiếp một cú đánh bất tỉnh nha hoàn kia, đem nàng nhét vàongăn tủ. “Đi thôi.” “Vâng, chủ thượng, mời theo thuộc hạ.” Chờ tiếng bước chân của hai người dần đi xa, nha hoàn vốn dĩđang hôn mê đột nhiên mở to mắt, lắc lắc cổ, cảm thấy sau gáy một trận đau. Lắng tai nghe, xác nhận người đã đi rồi, Như Thúy bất chấpđau đớn, dùng thân thể phá tủ, cả người rơi ra ngoài, ngã đến thất điên bát đảo.Như Thúy lắc lắc đầu xua đi đầu đầy sao, lập tức lết mông về phía cái bàn. Vìtrời còn lạnh, bị trói quá lâu, máu không lưu động, động tác vụng về, khiếnnàng phải tốn chút thời gian mới lết đến bên cái bàn. Hai chân bị trói, hai tay cũng bị trói ra sau, cho nên nàngchỉ có thể dùng mông như chân để lết. Thật vất vả đến cạnh bàn, Như Thúy vươnhai chân, chậm rãi câu thanh chủy thủ rơi ở chân bàn đến. Thật vất vả mới dùng thanh chủy thủ cắt xong mảnh vải tróitay, so với lúc bọn họ rời đi đã qua hai khắc thời gian. Tay tự do rồi thì hết thảy không còn là vấn đề, Như Thúydùng cây chủy thủ lưu loát cắt hết vải trói trên người, lập tức đứng lênnghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài….. —–
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]