Con gái Cổ đại phu năm nay vừa tuổi cập kê, ngày thườngthanh lệ dịu dàng, là một thiếu nữ nhỏ xinh, chỉ là hai hang lông mày xa cáchkhiến phong thái không giống với cô gái biên thành. Cô gái này từ nhỏ đã theophụ thân học y, đọc sách thuốc, nên xử lí vết thương không có vấn đề gì. Cô gái bị phụ thân gọi thì rất không vui, bởi vì nàng đang mảiđọc một quyển sách thuốc, lại bị người tới làm phiền, cắt đứt ý nghĩ, làm saomà vui được? Đến khi đến Dược phòng đặc biệt cho bệnh nhân nghỉ ngơi, cô nương ấynhìn thấy đầu tiên là nam nhân ngồi trước giường, không kịp quan sát bộ dáng liềnbị một ánh mắt quét một đường ngang qua, trái tim không có tiền đồ nhảy lên, Đôi mắt tĩnh mịch đáng sợ! Tiểu cô nương lúc này không còn bất kỳ bất mãn gì nữa, thấyphụ thân cung kính đứng một bên, nàng vội vàng tiến lên nhún đầu gối chào. Tiểucô nương đưa mắt đánh giá, mặc dù nàng không đoán được thân phận của nam nhânnày, nhưng nhìn quần áo cùng khí chất, tuyệt đối không phải là người bình thườngcó thể đem ra so sánh, tin tưởng cả Đồng Thành cũng không có nam nhân có khí chấtnày, không thể không cung kính. “Mau mau, tới đây xử lí vết thương cho vị tiểu thư này!” Cổđại phu nhìn thấycon gái mình, vội bảo nàng động tác lưu loát chút, chớ chọcVương gia tức giận. Nếu không phải là nam nữ hữu biệt, tin tưởng chuyện này Cổđại phu làm tốt hơn, thế nhưng thời đại lễ giáo lớn hơn trời, vì vậy mới sinhra nghề “y nữ”. Con gái dịu ngoan đáp một tiếng, nhận lấy đồ tiểu đồng đưa tới,ngồi ở trước giường rửa sạch vết thương. Con gái Cổ đại phu mấy lần run tay, bởi bên cạnh có vị Vươnggia khí thế mạnh mẽ quá, làm cho nàng cảm giác bị nước đá dội trên đầu. Đặc biệt,khi nàng không cẩn thận làm đau cô gái trên giường, để nàng phát ra thanh âm khổsở, thì nàng cảm giác mình tiến vào tháng chạp rét đậm – thật sự là quá lạnh. Con gái Cổ đại phu liếc mắt, thật không biết vị đại nhân nàynghĩ gì, bôi thuốc sát thương vào vết thương có thể không đau hay sao? Con gái Cổ đại phu băng bó k vết thương cho A Nan, hướng SởBá Ninh thi lễ liền lui xuống. Cố đại phu cũng rất có ánh mắt, liền rời đi, đi xem thuốc sắcthế nào. Chờ mọi ngườ rời đi, Sở Bá Ninh vung áo khoác ngồi bên mépgiường, hai mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ hôn mê chưa tỉnh trên giường. Trong tâm Sở Bá Ninh tức giận nghĩ, trước khi rời kinh,Hoàng đế ca ca vỗ ngực thề son sắt cùng hắn, tuyệt đối sẽ cho người chăm sóc tốtcho Túc Vương phi, để nàng bình an đợi hắn hồi kinh. Giờ thì nhìn xem, ngườinên đang bình an ở kinh thành lại xuất hiện ở biên thành, thế thôi thì khôngnói, lại còn bị thương nữa chứ. Sở Bá Ninh hoài nghi Kinh thành có phải xảy rachuyện gì hay không, nếu không A Nan làm sao lại chạy đến Đồng Thành, hơn nữa mộtchút tin tức hắn cũng không nhận được. Sở Bá Ninh khẽ cúi đầu, ngắm nhìn A Nan, tóc dài đen nhánh ởtrên bả vai chảy xuống, có mấy sợi mềm mại rơi trên gối, giúp A Nan chỉnh sửa lạitóc trên mặt và trên gối, tạo thành một loại tình cảm ấm áp triền miên. Sở Bá Ninh chần chờ, cúi đầu từ từ di chuyển đến gương mặtnóng bỏng thiếu nữ giữa giường, cảm nhân hơi thở nàng vì phát sốt mà nồng đậmhô hấp, tâm bình an lại. Thật may là nàng không biến mất! Thuốc được mang đến rất nhanh, Cổ đại phu tự mình bưng thuốcđến, hướng Sở Bá Ninh cung kính thi lễ một cái, nói: “Vương gia, nên sớm cho bệnhnhân uống thuốc. Chỉ có giảm nhiệt nhanh mới không gặp nguy hiểm.” Sở Bá Ninh gật đầu một cái, chờ Cổ đại phu để thuốc xuống rồirời đi, Sở Bá Ninh ngồi trên đầu giường, ôm lấy A Nan đang ngủ mê man, để nàngtựa vào ngực. “A Nan, A Nan, tỉnh uống thuốc nào……” Sở Bá Ninh vỗ nhè nhẹ trên gương mặt của A Nan, A Nan nhíumày, bị phiền không chịu được. A Nan cảm thấy ý thức hổn loạn, toàn thân mềmnhũn không có chút sức nào, căn bản không có ý thức, nhưng lại có kẻ không ngừngquấy rầy, xé nát thần kinh của nàng, làm nàng phiền chết đi được. “Đừng làm rộn, để yên cho ta nghỉ ngơi……” A Nan không để ý tớiVương gia, vô lực cúi đầu, tiếp tục ngủ mê man. Sở Bá Ninh trầm mặc, một tay bưng chén thuốc đen như mực, mộttay nắm cằm A Nan, sau đó – đặt chén bên môi A Nan rót thuốc. A Nan bị động táckhông dịu dàng của Sở Bá Ninh làm tỉnh, mở mắt ngơ ngác nhìn Sở Bá Ninh, đầu vẫncòn mơ hồ, có chút bất mãn dùng âm thanh mềm dẻo không còn hơi sức đối vớiVương gia nhà nàng nói: “Vương gia… động tác của chàng rất không đúng rồi! Chàng cóbiết Trương Thúy Sơn trong Võ Đang cho Tố Tố (*) bị thương uống thuốc ra saokhông? Dịu dàng dùng miệng mớm có hiểu hay không?” (Nhân vật trong Ỷ thiên đồ long kí – Một tiểu thuyết võ hiệpcủa Kim dung) “……” Sở Bá Ninh nhíu mày, trong lòng yên lặng suy nghĩTrương Thúy Sơn là ai? Tố Tố là ai? Chỉ là, không hổ là A Nan, phát biểu bất mãn của mình xong,liền thật biết điều cúi đầu uống thuốc, xong lại kéo ống tay áo Sở Bá Ninh lauchùi miệng, rồi cười suy yếu nói với Sở Bá Ninh: “Ta ngủ trước, đến Đồng Thànhthì kêu ta! A, còn nữa, tới đó mà thấy Vương gia, nhất định phải đem ý chỉ củamẫu hậu ra, đây chính là bảo vệ tính mạng… Thật may là ta thông minh, biết mìnhchỉ là nhân vật nhỏ, không phải là nữ chính được ông trời chăm sóc, nhất địnhcó chuyện xảy ra, nên hỏi xin thánh chỉ của mẫu hậu… Cũng không phải là ta tựmình chạy tới, Vương gia sẽ không giận ta…” Nói nhỏ xong, vỗ vỗ lồng ngực kiên cố của Sở Bá Ninh, đầu tựatrên ngực, vô hạn hạnh phúc, lần nữa ngủ mê man. Sở Bá Ninh biết nàng đang váng đầu, cho nên bây giờ là đangnói mớ. Chỉ có người thần trí mơ hồ mới có thể to gan nói chuyện thoải mái vậy,cho hắn hiểu chút ý tưởng của nàng. Mà thời điểm khác, tiểu Vương phi sẽ giả bộ,nửa ngày nghẹn không ra một chữ, chỉ có ép nóng nảy, mới có thể kể chút tâm tư. Chỉ là, lời nói lại làm cho Vương gia biết một chút tin tức. Rất tốt, thì ra là còn có ý tứ của mẫu hậu. Sở Bá Ninh khẽ nheo mắt lại, không biết phía xa Kinh thànhkia, Thái hậu lúc này có bịlạnh mà trốn vào trong chăn hắt xì không. Đột nhiên, tên sai vặt thân cận Mộc Viên nhi được Sở Bá Ninhsai đi dò la tin tức trở về, nhìn thấy thiếu nữ ngủ yên được Sở Bá Ninh ômtrong ngực, mắt như muốn rơi ra, giật mình kêu lên: “Vương, Vương, V….” “Câm miệng!” Sở Bá Ninh liếc Mộc Viên nhi một cái làm hắn giật mình, lậptức thu hồi biểu tình trên gương mặt, cung kính nói: “Vương gia, người có cầnnô tài đi sửa sang lại phủ Thành Thủ, để Vương phi vào ở?” Phủ Thành Thủ so với toà nhà trước mặt còn nhỏ hơn một chút,Sở Bá Ninh là một Vương gia, hơn nữa còn là Vương gia thực quyền, coi như vậtliệu nơi đây không tốt lắm, nhưng cũng là tốt nhất. Căn nhà kia mặc dù là mới,nhưng lại quá nhỏ, vốn là bỏ trống, không nghĩ sẽ có lúc phát huy tác dụng. Thành Thủ Đồng Thành là Sùng Đức Hoàng đế tự mình dạy dỗ nênngười, coi như là một đấng trung thành của Hoàng đế. Hắn biết được địa vị củaTúc Vương trong lòng Hoàng đế, nghe Vương gia muốn đến Thành Thủ, thiếu chút nữamang cả phủ Thành Thủ đến ở sát phòng trống, dọn dẹp phòng ốc cho Túc Vương ở —về phần bảng hiệu, Thành Thủ bày tỏ, trực tiếp dời đến nhà mới treo là được. Nhưng mà, làm mọi người đột nhiên ngoài dự tính chính là, vịVương gia này một thân một mình đi tới biên thành, ngay cả thị thiếp, nha hoàncũng không mang, một mình đi tới, bộ dáng không vướng víu làm người ta hoàinghi hắn có phải bị Sùng Đức Hoàng đế sai đến biên thành chịu khổ. Mà càng làmcho người ta thất kinh chính là, vị Vương gia này hộ tống quân lương đến biênthành xong, trực tiếp tiến vào phòng trong trại lính khiến phòng ốc đã chuẩn bịxong lại không được dùng đến. Điều này khiến cho binh lính cùng bách tính biênthành cực kì cảm động, cảm thấy Vương gia thật là vì nước vì dân, là Vương gialại thoải mái cùng ăn cùng ở với binh lính cùng dân chúng, còn cùng nhau chịukhổ. Cho nên, bởi vì Túc Vương độc lập độc hành, không có ngườinói đến chuyện của Túc Vương phi, nên không có chuẩn bị trước phòng ốc, giờ TúcVương phi đến lại không có phòng ở. Sở Bá Ninh gật đầu với đề nghị của Mộc Viên nhi, hỏi: “Cần mấyngày?” “Vương gia, tòa nhà kia cần sửa lại đôi chỗ, cũng cần thêm mộtsố đồ dùng, ước chừng là cần 3 ngày.” Mộc Viên nhi cẩn thận trả lời, đồ gia dụngcần phải đi đặt, những thứ này ở biên thành không có sẵn, muốn có phải đi đặt. “Ừ, Bổn Vương cho ngươi ba ngày. Còn nữa đưa thiếp mời choThành Thủ phu nhân, ba ngày tới, Vương phi ở phủ Thành Thủ dưỡng bệnh Chiến tranh đang trong giai đoạn cầm cự, trong quân doanh nhấtthời vô sự, Sở Bá Ninh lại có thời gian ở Dược đường chăm sóc A Nan chờ hạ sốt. Thuốc của Cổ đại phu rất tốt, sau khi A Nan đổ một thân mồhôi, chỉ còn sốt nhẹ, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc này, nha hoàn thị vệ phủ Túc Vương rốt cuộc dưới sự hướngdẫn của binh lính cũng tiến vào thành. Ôn Lương đã sớm cho người chuẩn bị tốt,biết chỗ Sở Bá Ninh, không nói nhiều, mang theo nha hoàn phủ Túc Vương lao thẳngđến Dược đường Cố gia. Như Lam bởi vì chân trật khớp, không có cách di chuyển, băngbó kĩ vết thương xong, liền bị ở lại xe ngựa, chỉ có Như Thúy cùng hai ma ma đivào Dược đường. Nhìn thấy Sở Bá Ninh, mọi người vội vàng tiến lên hành lễ,sau đó quan tâm nhìn tới A Nan còn đang ngủ mê man trên giường. “Cố đại phu, Túc Vương phi như thế nào?” Ôn Lương không dámvào bên trong đi đối mặt Sở Bá Ninh, trực tiếp hỏi Cố đại phu. Cố đại phu nghe Ôn Lương gọi cô gái Túc Vương mang tới là“Túc Vương phi”, cũng trợn tròn mắt, sau đó trong lòng thầm may mắn lúc đó chỉ ởtrong lòng cho cô gái kia là tiểu thiếp, không chính miệng nói ra, nếu không hắnsẽ không chịu nổi lửa giận của Túc Vương. Cổ đại phu biết thân phận của A Nan, lập tức nghĩ, nếu làTúc Vương phi, nếu mặt mày hốc hác, sẽ không bị ghét bỏ chứ? Nhìn bộ dạng củaTúc Vương hình như là rất thương … Trong phòng Sở Bá Ninh bình tĩnh ngồi trước giường, Phùng thịvệ, Như Thúy cùng đám người Chương ma ma đang quỳ trên mặt đất. Sở Bá Ninh nhận tin Phùng thị vệ trình lên, dĩ nhiên là thưcủa Hoàng đế lúc trước giao cho Phùng thị vệ đưa tới. Phùng thị vệ là một trungquân ái quốc trẻ tuổi, chỉ nhận lệnh làm chuyện, cho nên tự mình nhìn thấy TúcVương mới giao thư cho Túc Vương, hoàn toàn không biết Hoàng thượng nhà hắn bắthắn làm bia đỡ đạn, lửa giận của Túc Vương sẽ được thị vệ đáng thương này chiasẻ một chút. Sở Bá Ninh đọc xong, sau đó xé phong thư thành mảnh vụn. Không khí trong phòng càng thêm ngưng trệ, đám người Phùngthị vệ cúi đầu, không dám thở mạnh, rõ ràng là khí trờiạnh cuối thu, mọi ngườilại phát một thân mồ hôi. Mà bên trong phòng thuốc, có bạn Vương phi nào đó đang ngủsay, bởi vì lúc này nàng ngã bệnh, vừa vặn chạy thoát được một kiếp, nếu khôngđừng tưởng rằng, con người vừa bị ngã bị thương vừa bị bệnh đến không còn ít thịtnào sẽ được Vương gia bỏ qua cho. Cho nên, Vương gia tính toán các biện pháp đối với Vương phi,chọn ra là: tính sổ sau! Không biết quỳ bao lâu, đột nhiên nghe một tiếng hừ lạnh, bắpchân mấy người mềm nhũn, xụi lơ trên mặt đất. Cho đến khi Mộc Viên nhi đi vào, giải cứu cho mấy con ngườiđáng thương. “Vương gia, Thành Phủ phu nhân đã dọn dẹp một viện, nóiVương phi có thể vào nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.” Mộc Viên nhĩ mặc dù đồng tình vớinhững con người đáng thương kia, nhưng hắn không có gan đi đụng núi băng, đànhnhỏ giọng nói. Sở Bá Ninh nghe, cũng không gọi những người kia, trực tiếpôm A Nan đứng dậy đi ra ngoài. Thấy Sở Bá Ninh đi, người trong phòng yên lặng thầm nói:Vương gia, chẳng lẽ người quên chúng ta vẫn còn quỳ sao? Khí trời đang rét mà,thật là nhẫn tâm a! Một hồi lâu, Như Thúy đấm chân đứng dậy, nghiêm mặt nói:“Vương phi vẫn đang bệnh, cần nô tì phục vụ, nô tì đi trước.” Phùng thị vệ nhìn nha đầu to gan lớn mật cứ vậy mà đi, tronglòng tức giận. Quả nhiên là nha đầu, thật không biết làm thế nào lại làm đượcnha đầu thân cận Túc Vương phi. Trong Dược đường, Ôn Lương tác phong nhanh nhẹn phe phẩy quạtngọc, mặt quạt viết bốn chữ rồng bay phượng múa: Ôn Lương Như Ngọc. Nếu coi thườngý tứ chữ, thật khiến người không khỏi than thở một tiếng chữ thật có phongcách. Trên mặt Ôn Lương ôn tồn nho nhã nở nụ cười, đang hỏi thăm chuyện con gáiCổ đại phu. Mà con gái Cổ đại phu dường như không bị mỹ nam đệ nhất Kinh thànhnày câu dẫn. Trên mặt một vẻ nhẹ xa cách, trả lời đâu ra đấy vấn đề của Ôn đạicông tử. Hai người thấy Sở Bá Ninh ôm A Nan ra ngoài, có chút kinh ngạc.Mặc dù tập tục biên thành tương đối thoáng, nhưng không cho nam nhân trước mặtmọi người công khai ôm nữ nhân. Nhìn vẻ mặt Sở Bá Ninh không quá tự nhiên,nhưng để bọn họ cảm thấy chuyện này rất tự nhiên, không cần ngạc nhiên. “Ai nha, Vương gia, ngươi rốt cuộc chịu ra ngoài rồi~” Ôn Lươngphe phẩy quạt, tác phong nhanh nhẹn hỏi han. Sở Bá Ninh không để ý đến hắn, nhìn Cổ đại phu nói: “Cổ đạiphu, Vương phi thân thể khó chịu, cần một y nữ ở bên cạnh phục vụ, không biếtai có thể đi theo Bổn vương, chờ Vương phi hết bệnh thì trở lại?” Con gái của Cổ đại phu nghe Ôn Lương gọi Sở Bá Ninh là“Vương gia” đã đủ giật mình, lại nghe lời của Sở Bá Ninh, càng làm nàng ấy trợnhai mắt, nàng ấy không thể nghĩ người lúc trước mình chữa trị vết thương làVương phi, mà vị Vương gia này lại … Cổ đại phu đương nhiên không dám từ chối, vội nói con gáichuẩn bị thỏa đáng rồi theo Vương phi. Sở Bá Ninh nghe chính xác, ôm A Nan, trước ánh mắt của dânchúng Đồng Thành, ngồi lên xe ngựa phủ Thành Thủ phái tới, đi về hướng phủThành Thủ. Tới cửa phủ Thành Thủ, Thành Thủ đã mang theo phu nhân đợiTúc Vương cùng Túc Vương phi đại giá quang lâm. Khi nhận thấy Sở Bá Ninh ôm mộtthiếu nữ xuống xe ngựa, hai người mặt đối mặt, không biết tình huống là như thếnào. Bên ngoài phủ, có một chút dân chúng Đồng Thành, bọn họ mặcdù không biết thân phận của Sở Bá Ninh, nhưng có thể được Thành Thủ tự mình racửa nghênh tiếp, hẳn thân phận tất nhiên không thấp, rất nhanh có người biết làTúc Vương được Hoàng đế phái tới. Sở Bá Ninh trước con mắt chăm chú của mọi người, ôm vợ vàobên trong. ********** Nửa đêm canh ba, A Nan tỉnh. Nàng là bị phản ứng sinh lí mà ép tĩnh – mắc tiểu cũng là mộtloại phản ứng sinh lí a! Nàng kìm nén đến khó chịu, lại không thể động đậy. Chỉ cảmthấy eo bị thứ gì đè ép, khiến nàng cảm thấy xương cốt rã rời. Trong có đèn dầu,ngọn dèn dầu trong màn đêm lẳng lặng phóng ta tất cả mọi thứ xa lạ để nàng xemrõ. Đầu vẫn có chút mơ hồ, A Nan giật giật, rốt cục phát hiện lído mình không thể động đậy là bị người nào đó ôm xiết ở trong ngực, hơi thởquen thuộc xông vào cánh mũi giúp nàng biết người đang ôm nàng là ai. A Nan mơ hồ, cho là mình còn đang còn trong mơ, nếu khôngthì tại sao khi tỉnh dậy, nàng sao lại được Vương gia ôm ngủ trong ngực như thườngngày? Nàng không phải đang trên đường đến Đồng Thành sao? “Đã tỉnh rồi sao?” Giọng nam khàn khàn vang lên ở bên tainàng, mang theo tỉnh táo cùng hấp dẫn khêu gợi. A Nan vẫn ngơ ngác, ngẩng đầu lên nhìn, trong ánh sáng mập mờ,nam nhân nhìn thế nào cũng không rõ hình dáng. Một bàn tay ấm áp sờ trán nàng, bao trùm lấy trán nàng, giốngnhư đang dò xét nhiệt độ. A Nan chậm lụt nhìn hắn, sau đó ngơ ngác nói: “Ta nhớ……” “……” Sau mấy giây an tĩnh, tiếp đó là thanh âm huyên náo, Sở BáNinh đứng dậy, mặc thêm áo khoác, sau đó lấy một tấm áo choàng dày, khoác trênngười nàng, đỡ thân thể vô lực của nàng xuống giường. A Nan tìm giày đi vào, như mộng du, để nam nhân kia đỡ đếnbên ngoài phòng, sau tấm bình phong, khi ngón tay nàng sờ tới tấm bình phong lạnhlẽo thì xúc giác làm đầu nàng hơi thanh tỉnh chút. Sau đó, một hồi gió đêmlạnhtừ cửa sổ thổi vào, thổi rèm cửa sổ bay vang dội, cũng đem cái đầu vẫn đangchoáng váng của nàng thanh tỉnh. A Nan trợn tròn cặp mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm nam nhân củamình. Nam nhân trở về đang mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]