Chương trước
Chương sau
Nói xong chuyệnnên nói, hai người nhất thời không còn gì để nói với nhau.
A Nan ngồi ở giữagiường, bởi vì mới vừa ngủ trưa, trên người còn mặc quần áo trong màu trắng rộngthùng thình, tóc dài buông xõa, có thể nói là nghi dung không ngay ngắn. Đối trựctiếp với trượng phu ngồi ở trước giường thương lượng chuyện cùng mình, khótránh khỏi có chút căng thẳng sợ sệt, sợ mình thất thố chỗ nào, sẽ để lại cho hắnấn tượng xấu.
—— Không có biệnpháp, khí thế của bạn Túc Vương quá mạnh mẽ, làm cho nàng không cách nào thả lỏnga!
Mặt Sở Bá Ninh trầmtư, đem chuyện cần làm sắp tới từng cái từng cái ở trong lòng loại bỏ lần nữa,phát hiện không hề có chút sai sót mới tạm thả lỏng xuống. Hồi hồn liền phát hiệntiểu Vương phi vừa mới cưới mặt đang căng thẳng, tay chân giống như không biếtnên đặt ở chỗ nào, phát hiện mình không quá thích loại dáng vẻ lạnh nhạt lạikhách khí này của tiểu Vương phi, nếu đã trở thành vợ của hắn, dĩ nhiên là vậtsở hữu của hắn, hi vọng nàng không cần câu nệ như vậy.
Chỉ là Sở Bá Ninhthật sự không phải là một người biết dỗ nữ nhân, bởi vì trời sanh tính tìnhnghiêm cẩn, để cho hắn chỉ có thể dùng vẻ mặt vô cùng đoan chánh nghiêm túcnói: “A Nan, nàng vừa mới gả đến đây, không cần gò bó, cần gì có thể tự sai nhahoàn đi tìm Tần quản gia lấy.”
A Nan cảm thấy nếumình thật sự nghe lời của hắn làm việc, nàng chính là đầu gỗ rồi. Chỉ là ngoàimặt vẫn là rất cho Vương gia phu quân mặt mũi, lập tức ôn thuần đáp Vâng một tiếng.
Lần nữa lại khônglời.
Sở Bá Ninh chỉđành phải đứng dậy, nói tiếng”Nàng nghỉ ngơi đi.”, liền ra khỏi cửa phòng, trựctiếp đến thư phòng.
Thấy hắn rời đi,A Nan rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi Như Thúy Như Lam đi vào giúp nàngthay quần áo.
A Nan trọng sinhđến thế giới này đã mười lăm năm, làm nữ nhi Thừa tướng gia đã mười lăm năm, mặcdù không giàu sang tột bực như con chính thất, nhưng cũng là thiên kim tiểu thưáo đến vươn tay cơm tới há mồm, sớm nuôi nàng thành một tiểu thư khuê các cổ đạitiêu chuẩn, không thể rời bỏ người phục vụ. Nhưng ai biết, mình lại gả cho mộtVương gia bị bệnh sạch sẽ quá mức, không thích gần gũi với bất kì ai, khôngthích người nào đụng đồ thuộc về hắn—— mà A Nan sau khi gả cho hắn, cũng coi làđồ vật thuộc quyền sở hữu của Túc Vương, Túc Vương cũng không đương nhiên thíchngười khác đụng A Nan rồi.
A Nan lệ rơi đầymặt, không có ai phục vụ, nàng thật không quen a! Coi như là nàng hư hỏng,nhưng cũng là do xã hội phong kiến này cho phép nha, vì sao sau khi kết hôn,phúc lợi của nàng cũng biến mất luôn? Muốn nha hoàn phục vụ, còn phải thừa dịplão công không có ở đây, nếu không lão công sẽ e ngại nha hoàn bẩn, cũng khôngcho bọn nha hoàn có cơ hội vào phòng……
A Nan để nha hoàndìu nàng đến vị trí chủ thượng ở đại sảnh, dựa vào đệm da hổ ấm áp, rồi bảo ngườita mang chiếc bình phong đặt đến trước mặt, cho người đem Tần quản gia gọi tới.
Tần quản gia gầnđây gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, mặc dù tuổi tác đã cao, bộ mặt đầy nếpnhăn, nhưng rốt cuộc ông cũng mong đợi được vị Vương gia yêu quý của ông cướiphi thành gia, nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ ôm được tiểu chủ nhân trên tay,tinh thần ông không thể nào tốt hơn được nữa, trong lúc hành động không thấy sựchậm chạp của một ông lão tuổi đã ngoài sáu mươi, ngược lại bước chân mạnh mẽnhư thanh niên mới lớn, gương mặt phúc hậu mập mạp cười không khác gì phật Di Lặc.
Tần quản gia hướngvề phía bình phong nghiêng người thi lễ, cung kính hỏi: “Vương phi, ngài tìm nôtài?”
“Tần quản gia,không cần đa lễ!” A Nan dùng thanh âm nhu hòa phân phó nha hoàn một bên cho Tầnquản gia ngồi bàn chuyện, thấy một ông lão tóc đã hoa râm, nghiêng người cungkính với mình, làm cho nàng cảm thấy quá tội lỗi, còn không bằng nể mặt mũi,cho người ta ngồi.
Tần quản gia từchối mãi không được, cẩn thận từng li từng tí ngồi nửa cái mông.
“Tần quản gia,Vương gia mới vừa nói cho ta biết, Hoàng thượng từ Thái Y Viện mới tặng đếntrong phủ hai thái y, không biết nên an bài ở nơi nào thì tốt?” A Nan dịu dànghỏi, thái độ rất khiêm tốn.
Kể từ năm TúcVương mười lăm tuổi phủ khai phủ đến nay, quản lí Túc Vương phủ vẫn là Tần quảngia, A Nan là tân nương mới về, tuy có Như Bích làm mật thám, nhưng đối vớicách bố trí sắp xếp ở Túc Vương phủ còn không hiểu rõ, đương nhiên sẽ không tựchủ trương an bài cái gì, cònho lão nhân trong phủ một chút mặt mũi, chính mìnhtự đi trưng cầu ý kiến thì tốt hơn nhiều.
Tần quản gia ngheđược thanh âm ngọt ngào mềm mại của tân Vương phi, nhớ tới tân Vương phi vừa mớilàm lễ cập kê, mà lại là một thứ nữ, dù sao tâm tư vẫn một cô gái nhỏ, lại biếtđiều biết chuyện như vậy chỉ làm cho trong lòng người thương tiếc, hận không thểgiải quyết tất cả mọi chuyện rắc rối giúp nàng. Chỉ là, đây là Vương phi duy nhấtcủa phủ Túc Vương vượt qua hôn lễ vào động phòng, có lẽ cũng là một Vương phiduy nhất rồi, thái độ của Tần quản gia hết sức cung kính, không dám ỷ vào sốtuổi mà sơ ý.
Tần quản gia suynghĩ một chút, nói: “Vương phi, người thấy đem hai thái y an trí đến Thu Dungviện có được không? Thu Dung viện cách Sương Dung viện của ngài khá gần, lại gầnvới phòng khách ở Tây Sương, vả lại Vương thái y cũng ở đó, cũng tiện cho ba vịthái y có người bầu bạn.”
Tần quản giađương nhiên biết nguyên nhân mà Hoàng thượng ban thuởng thái y, nói thật ra,trong lòng Tần quản gia cũng có chút lo lắng không yên, từ hôn lễ đến bây giờ,Vương phi tựa hồ xảy ra ngoài ý muốn không ngừng, cũng thật sự làm ông lo lắngkhông thôi, chỉ sợ thật vất vả mới cưới được Vương phi vào cửa lại sẽ xảy racái gì không may, đến lúc đó Vương gia của bọn họ lại sẽ cô độc rồi, chẳng nhữngthế lại còn sẽ bị cả vương triều Sở thị chê cười.
“Ừ, như thế rất tốt,cứ an bài như vậy đi!” A Nan hướng Như Bích ở một bên gật đầu một cái, để chonàng tự đi an bài, sau đó cười híp mắt nói với lão quản gia: “Tần quản gia, tamới vừa gả tới đây, có rất nhiều chuyện không hiểu, sau này kính xin ông giúp đỡnhiều hơn.” Nói xong, sai Như Thúy đi lấy những bao lì xì mà Thừa tướng phunhân giúp nàng chuẩn bị trước hôn nhân tới đây khen thưởng.
“Đây là chuyện mànô tài phải làm!”
Tần quản gia cũngkhông từ chối, cung kính mà nhận, ngón tay lặng lẽ mân mê thứ nằm trong bao lìxì, là một khối Noãn Ngọc, thầm nghĩ không hổ là tiểu thư nhà Thừa tướng, làmviệc rất thông suốt, bây giờ mặc dù còn nhỏ, nhưng đợi thời gian, vương phủgiao cho nàng tuyệt đối có thể quản lý nghiêm chỉnh.
Lão quản gia thulễ ra mắt của chủ mẫu, nói: “Vương phi, ngài vào cửa đã hai ngày rồi, vốn nên ởngày đầu tiên cho gia nhân đến đây để ngài biết mặt, ai ngờ…… Vương phi, haybây giờ lão nô cho gia nhân cùng các ma ma, tới cho ngài lần lượt nhận thức, vềsau cũng dễ dàng sai bảo hơn?”
A Nan gật đầu mộtcái, quả thật nên như thế. Nếu không mình cũng gả tới đây mấy ngày, thuộc hạ nữtrong phủ còn không biết mình là chủ mẫu, đó không phải là chuyện cười sao.
Khi lão quản giađi thông báo ma ma trong phủ thì A Nan cũng nhanh chóng bảo Như Thúy Như Lam điđem những phong bì lấy ra, chuẩn bị ban thưởng cho gia nhân.
Đây chính là bàihọc vỡ lòng của tất cả tân nương ngày đầu tiên khi mới về nhà chồng, A Nan cảmthấy đây là thu mua lòng người trắng trợn mà! Không trách được vì sao Thừa tướngphu nhân từ buổi ban đầu đã ra lệnh cho gia nhân may sẵn cho mình một rương phongbì, thì ra là dùng để khen thưởng người
Xem ra công việclàm chủ mẫu, nàng còn phải học dài dài.
Tần quản gia gọivào đều là một vài ma ma có vai vế nhất nhì, còn những gia nhân thấp kém thì đợiở bên trong sân. Ý bảo những nha hoàn thân cận của A Nan ra ngoài phát lì xìcho bọn họ, nhân tiện bảo bọn họ hướng về phía phòng dập đầu tạ ơn là được.
A Nan đến bìnhphong, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ mẫu, rất thân thiết nói vài lời hay với nhómma ma, sau đó cho Như Thúy Như Lam phát phong bì có chứa bạc cho bọn họ.
A Nan trừ nhớ mama đặc biệt phục vụ Túc Vương An ra, còn nhớ vài người có cương vị đặc biệt, nhữngthứ khác giống như ròng rọc kéo nước nhìn xem qua là được.
A Nan nhìn nhómma ma lớn tuổi kia, nghĩ tới mấy nha hoàn cận thân tươi trẻ của mình mang đến,cảm khái Vương gia phu quân của mình rốt cuộc nghĩ như thế nào, mới có thể giữlại một đám nữ nhân già cỗi làm người ta nhìn vào không có chút cảm xúc gì ởbên cạnh phục vụ, đây là cái thói quen quái gì thế này, không trách sao ngườibên ngoài nói hắn bị đồng tính……
Tần quản gia ngóngó hai cô nương như hoa bên cạnh Vương phi, nhìn lại tiểu Vương phi trắng nõnmềm mại chẳng khác gì cục bột, biết nghĩ tới điều gì, trên mặt cười giống nhưphật Di Lặc, muốn bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu.
Sau khi cho lãoquản gia đi xuống, A Nan thở ra, biết Thừa tướng phu nhân giúp mình chuẩn bịquà tặng rất được lòng của Tần quản gia. Nghĩ tới muốn quản lí tốt một vương phủrộng lớn thế này, A Nan không khỏi âm thầm siết chặt quả đấm, mình nhất định phảilàm tốt Túc Vương phi, sống thật tốt ở đây.
Bữa tối, bọn hạnhân bày một bàn thức ăn, A Nan ngồi ở trước bàn, bàn chân được băng lại một lớpthật dầy được đặt lên chiếc ghế có lớp lót da cáo thật dày, chờ Túc Vương trở lạicùng nhau dùng bữa.
Những ngày mùathu trời tối sớm, lúc Sở Bá Ninh tiến vào, sắc trời đã chạng vạng. Trong phòngđiểm ánh nến, tiểu Vương phi của hắn ngồi ở trước ngọn đèn, nụ cười ấm áp nhìnhắn, gương mặt trái táo trải qua hai ngày nghỉ ngơi, khôi phục lại màu sắc hồnghào, làm người ta nhìn vào chỉ muốn cắn.
Sở Bá Ninh rửatay vào chậu do một ma ma bưng đến, dùng khăn tay lau sạch sẽ, phất tay bảo mộtđám nha hoàn ma ma rời đi, ngồi vào vị trí bên cạnh A Nan, đầu tiên là múc chéncanh cho A Nan, sau đó mình cũng động thủ múc thêm chén nữa, rồi cúi đầu uống.
A Nan đã thànhthói quen bệnh thích sạch sẽ của vị Vương gia này, rất chú trọng không gian tưnhân, nếu không cần gấp, tuyệt đối sẽ đem một đám phục vụ ném sang một bên, nhắmmắt làm ngơ. Mà cái già đuổi đám ma ma cùng nha hoàn đi đó là phải tự mình độngthủ, cơm no áo ấm. Chỉ là nhìn bộ dáng thuần thục của Túc Vương, thoạt nhìn vôcùng nhuần nhuyễn thực sự làm cho nàng một cô gái đến từ xã hội hiện đại bình đẳngxuyên đến xấu hổ không dứt.
A Nan không biếtcó nên vì Túc Vương xem mình là đồ vật thuộc quyền sở hữu của hắn ta mà vui mừnghay không, cảm giác thật rối rắm……
Ban đêm, A Nanđem hai chân rúc vào váy ngắn, ngồi ở trường tháp nhàm chán đưa mắt nhìn theođám muỗi vo ve không ngừng quơ chụp, mà Túc Vương mặc áo ngủ ngồi ở dưới đèn lậtmột quyển sách, thần sắc nghiêm túc.
A Nan suy nghĩ mộtchút, rốt cuộc cầm khung thêu đặt ở một bên lên, trong lòng nói thầm: Hoa cúctàn, thối như trứng hư……
Hơi trễ một chút,Sở Bá Ninh đem cuốn sách khép lại, gọi tới ma ma thay quần áo rửa mặt, sau đóđem tiểu Vương phi đang đỏ mặt ôm đến trên giường, nằm xuống ngủ. Thuận tay đemtiểu Vương phi thơm thơm mềm mềm như cục bột cuốn vào trong ngực.
A Nan bị buộc ngủở trong ngực nam nhân, toàn thân đều đỏ rực, ngay cả đầu ngón chân cũng quăn xoắn,rất muốn hét lớn một tiếng: Đại ca à, có cần tự mình ôm ta đến nhà xí luôn haykhông? Để cho nha hoàn chạm vào nàng một cái thì cũng đâu có chết…..
Cho nên mới nói,gả cho một nam nhân bề ngoài nghiêm túc cuộc sống này trôi qua thật con mẹ nó rốirắm a!
********
Ngày thứ hai, dọndẹp thỏa đáng xong, Túc Vương mang theo A Nan cùng nhau trở về phủ Thừa tướng.
A Nan cùng Sở BáNinh ngồi ở trên xe ngựa, ngăn cách bên ngoài tầm mắt. A Nan biết lời đồn đãi vềphu quân nhà mình nhiều đến mức đếm không hết, tựa hồ toàn bộ người ở kinhthành cũng đặc biệt thích xem chuyện cười của Túc Vương, hơi có chút gió thổi cỏlay, luôn nghĩ do Túc Vương xui xẻo. Biết mình có thể không lộ diện, cũng khôngthể lộ diện, tránh cho lại có lời đồn đãi về nàng sẽ chết như thế nào lan đinhanh chóng, để cho nàng không có bệnh cũng cảm thấy mình hình như cũng sắp chếtđột ngột rồi……
Khi xe ngựa đếnphủ Thừa tướng, Lục Thừa tướng mang theo phu nhân cùng ba người con trai đã đứngchờ ở cửa từ sớm nghênh đón con rể tôn quý.
Nói ra, Lục Thừatướng có bốn đứa con gái, trừ đứa con gái lớn làm quý phi trong hoàng cung ra,bây giờ ngay cả đứa con gái nhỏ nhất cũng được tôn vinh Phú Quý nhất. Mặc dùnói, có con rể làm Hoàng đế là tôn quý nhất người toàn thiên hạ, nhưng Hoàng đếcưới một phi tần thì không cần về nhà lại mặt ngày thứ ba, Lục Thừa tướng cũngkhông hưởng thụ được vinh hạnh đặc biệt nghênh đón con rể Hoàng đế.
Chỉ là, con rể làVương gia cũng không kém, đặc biệt là vị Vương gia mà ngay cả Hoàng đế cũngnguyện ý cưng chiều, nguyện ý cho hắn vinhạnh đặc biệt khắp thiên hạ tôn sùngnhất. Vì vậy, nghênh đón con rể là Vương gia cơ hồ huy động hết tất cả ngườitrong phủ Thừa tướng
Lục Thừa tướngkích động nhìn xe ngựa phủ Túc Vương
dần dần đến gần,tinh thần có chút không tập trung, không biết A Nan đáng thương nhà ông ra saorồi. Đêm tân hôn té xỉu thì không nói đi, ngày thứ hai còn té gãy chân, khôngcó tân nương nào bi thống như A Nan vậy……
A Nan xảy ra chuyệnkhông may, làm cho trái tim người cha thương con của Lục Thừa tướng như có trămngàn vết thương, mấy ngày nay tâm trí không ngừng treo ngược lên cao. Mặc dù phủTúc Vương cũng có sai người đến thông báo tình huống của A Nan, nhưng khôngngăn được các loại lời đồn đãi của dân gian, chỉ còn chưa có nói A Nan đã chếtthôi, khiến cho Lục Thừa tướng càng nghe càng cảm thấy A Nan thật sự sắp chết,ông sắp phải làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi……
Xe ngựa phủ TúcVương dừng ở trước phủ Thừa tướng, dưới ánh nhìn chằm chằm của một đám ngườihóng chuyện vây quanh, Sở Bá Ninh dẫn đầu xuống xe ngựa, đầu tiên là hướng lụcThừa tướng chắp tay, lục Thừa tướng cuống quít mang theo phu nhân cùng con trainghiêng người thi lễ, dáng vẻ không dám nhận lễ của Túc Vương. Sau đó, đang lúcmọi người đỏ mắt chờ mong tân nương tử xuống xe, lại thấy Túc Vương trực tiếpxoay người, đem rèm xe vén lên, trực tiếp đem một thiếu nữ mặc bộ cung trangmàu hồng nhạt ôm xuống……
“……”
Mọi người trợn mắthá mồm nhìn Túc Vương gia đương triều quyền khuynh thiên hạ đem tân Vương phiôm xuống xe ngựa, sau đó dưới sự cung thỉnh những người ở Lục gia ngơ ngác nhưnhững du hồn, chậm rãi nhảy vào phủ Thừa tướng.
A Nan vùi vàotrong ngực Sở Bá Ninh, che mặt, thật sâu cảm giác mình không còn mặt mũi để gặpngười. Có lẽ nàng là người duy nhất từ cổ chí kim vào ngày lại mặt lại để trượngphu ôm vào nhà mẹ đẻ, thật không biết là nên cảm thấy vinh hạnh hay là yên lặnghộc máu vì xấu hổ đây?
Qua hôm nay,không biết người ở kinh thành lại đồn thành cái dạng gì rồi.
Túc Vương thân phậncao quý, lại vừa là em ruột mà Đương Kim Hoàng đế tin chìu, còn có Thái hậu lãonhân gia ở phía sau làm chỗ dựa, cho dù hắn một tay che trời, người của phủ Thừatướng cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng, cuối cùng nuốt nghẹn chứ không dámtìm Hoàng đế nói lí, huống chi lúc này Túc Vương chỉ là ôm Vương phi té bịthương chân nhà hắn vào cửa mà thôi……
Lục Thừa tướngđanh mặt, yên lặng oán thầm, để cho mình tận lực cười đến hòa ái một chút.
Mà ba đứa contrai không có tiền đồ của ông lúc này nét mặt đầy sùng bái kính ngưỡng nhìn sắcmặt nghiêm túc của Túc Vương, thầm nghĩ ai nói Túc Vương nghiêm chỉnh quy tắcnhất đương triều, nhưng rõ ràng không đem quy định cứng nhắc của thế gian để ởtrong mắt. Chỉ là, nếu nói hắn ta đã phá vỡ quy củ lại không hẳn vậy, ít nhấtquy củ tân nương ngày thứ ba về lại mặt, hắn tuân thủ rất chấp nhất nghiêm ngặt.Dĩ nhiên, tổ tông xưa cũng đâu có có nói ngày thứ ba lại mặt, làm tướng công làkhông thể ôm vợ vào cửa Nhạc gia……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.