Nguyệt Tâm bước ra khỏi ngôi nhà lớn của Thiên Tường, khắp cơ thể cô tràn ngập sự căng thẳng. Thành phố Vân Hải vẫn yên bình dưới ánh đèn đường lung linh và tiếng cười vang vọng từ các quán bar và nhà hàng. Cô quyết định đi dạo để giải tỏa, nhưng cô không thể không cảm thấy một cái gì đó sắp xảy ra.
Khi cô bước vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, cảm giác của cô không sai. Một luồng khí lạ mạng và nguy hiểm bao trùm không khí. Đôi mắt cô nhanh chóng quét một vòng quanh, sẵn sàng cho mọi điều kiện. Rồi từ bóng tối, hình ảnh của Lôi Ảnh và đội quân của hắn hiện lên, đang di chuyển một cách thận trọng trong khu vực.
Lôi Ảnh, kẻ dẫn đầu với ánh mắt lạnh lùng và nụ cười nhếch mép, bước ra từ bóng tối. “Cô bé này, không ngờ lại gặp em ở đây,” hắn nói, giọng điệu bất cần. “Cô có nghĩ rằng có thể trốn thoát mãi mãi à?”
Nguyệt Tâm không hề run sợ. Cô nắm chặt bàn tay, nhắm mắt lại và hít thở sâu, tập trung sức mạnh của mình vào khả năng điều khiển không gian và thời gian. “Tôi không chạy trốn. Tôi chỉ muốn bảo vệ những người tôi yêu thương.”
Lôi Ảnh cười lạnh. “Cũng được. Hãy xem cô cứng đầu đến đâu.”
Hắn ra hiệu cho đội lính tấn công. Cô cử động nhanh nhẹn, dùng sự điều khiển không gian của mình để né tránh những cú đánh tấn công tinh vi từ đối phương. Mỗi lần cô di chuyển, không gian xung quanh biến dạng, tạo thành những hình ảnh mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-co-nguyet-thuy-kiep-nay-ta-va-nguoi-lieu-con-co-duyen-khong-/3574370/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.