Sau cuộc chiến ác liệt tại ngôi làng, Ma Nhiên và Lôi Ảnh trở về căn cứ bí mật của Vô Tận. Từng bước chân của họ vang lên trong hành lang âm u, nơi ánh sáng chỉ le lói từ những ngọn đuốc cháy mờ. Không khí lạnh lẽo và u ám bao trùm, như thể cái chết đang rình rập ở mọi góc khuất.
Họ dừng lại trước cánh cửa lớn được khắc chạm hình rồng dữ tợn, biểu tượng của quyền lực tuyệt đối. Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn và tối tăm. Ở giữa phòng, Vô Tận đang ngồi trên một chiếc ngai bằng đá, thân hình cao lớn và uy nghiêm toát lên sự nguy hiểm chết người. Hắn vẫn đang trong quá trình hồi phục từ vết thương nặng trước đó, nhưng sự tàn ác trong ánh mắt vẫn không giảm sút.
Ma Nhiên và Lôi Ảnh quỳ xuống trước mặt hắn, đầu cúi thấp. “Chủ nhân, chúng tôi đã trở về,” Ma Nhiên nói, giọng trầm và kính cẩn.
Vô Tận ngước mắt lên, đôi mắt đỏ rực như máu nhìn chằm chằm vào hai cánh tay đắc lực của mình. “Nói đi, các ngươi đã tìm thấy chúng chưa?” Hắn hỏi, giọng nói trầm và lạnh lùng, như thể từng lời nói ra đều có thể giết chết người nghe.
Lôi Ảnh ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên sự căm phẫn. “Chủ nhân, chúng tôi đã phát hiện ra nơi ẩn náu của các thiên tiên, nhưng chúng đã trốn thoát trước khi chúng tôi có thể bắt giữ. Có vẻ như chúng đã nhận được sự giúp đỡ từ một nguồn sức mạnh lớn.”
Vô Tận nhếch mép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-co-nguyet-thuy-kiep-nay-ta-va-nguoi-lieu-con-co-duyen-khong-/3574369/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.